Chương 45: Điểm kiểm tra

Chương 45: Điểm kiểm tra

Vừa nghĩ đến Thích Vị Thần lại muốn quản mình, Chử Tình thấy cực kỳ đau lòng. Năm 2019 còn có thể trốn một chút, giờ cùng tồn tại trong một thời không khác biệt, chỉ có thể dựa dẫm vào đối phương, quả thực là muốn tránh không được muốn trốn cũng không xong. Hơn nữa người ta cũng đã nói thà rằng không quay lại cũng muốn trông chừng cô học tập cẩn thận, như vậy không phải nói với cô là cậu chắc chắn sẽ quản cô sao?!

Chử Tình buông tiếng thở dài, ủ rũ cụp đuôi về phòng.

Bên này Thích Mộ Dương ở trong phòng cũng trái hụt phải hẫng, sau khi nằm trên giường lăn lộn một tiếng, cuối cùng nhịn không nổi đi đến mở cửa phòng của Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần đang ngồi đối diện máy tính làm gì đó, sau khi nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn về phía cậu ta: “Chuyện gì?”

Thích Mộ Dương vốn định tìm cậu lý luận về việc sinh hoạt phí, kết quả vừa đối diện với đôi mắt lạnh lùng của cậu thì không đè nén được cơn run rẩy, lời nói đến miệng liền thành: “Không có gì ạ, con đến thăm bố.”

Thích Vị Thần quay đầu đi, tiếp tục đối diện với máy tính gõ gõ: “Thăm bố làm gì?”

“Gần đây sao bố luôn ngồi máy tính, có chuyện gì sao?” Thích Mộ Dương xích lại gần lôi kéo làm quen, sau khi nhìn lên màn hình máy tính thì kinh ngạc: “Tài chính Viễn Hành? Đây là công ty của bố Hư Hầu, gần đây bố vẫn luôn tìm hiểu công ty của họ?”

“Ừ.” Thích Vị Thần lên tiếng.

Thích Mộ Dương khó hiểu: “Bố chỉ tra trên mạng hẳn là không tra được gì đúng không?”

“Bố đã xem qua sản phẩm của họ, cơ bản là bong bóng tài chính, cái gọi là vốn lớn cũng do họ thao túng, kiểu công ty có tính chất như vậy đều dựa vào hút máu người mà sống, người mắc mưu bị lừa chắc chắn không ít...” Ngón tay thon dài của Thích Vị Thần gõ trên bàn phím, ánh sáng máy tính chiếu vào gương mặt cậu lúc sáng lúc tối. “Bố tìm người bị hại ở trang web công khai của công ty, chuẩn bị thu thập chứng cứ cộng đồng khởi tố, giờ đã đến bước cuối cùng.”

“Nhưng công ty của bố hắn ta mở ở trung tâm thương mại, nếu là trái pháp luật sao lại dám thuê một tầng văn phòng to như vậy?” Thích Mộ Dương khó hiểu.

Thích Vị Thần dừng một chút: “Kiểu công ty của bọn họ phần lớn là sản nghiệp màu xám, bình thường không ai quản lý nhưng một khi có người thanh tra thì lập tức phải lột da, hơn nữa thành phố A vừa thay đổi nhiệm kỳ mới, đội ngũ lãnh đạo mới sẽ đốt ba đống lửa*, có chiến tích dâng không đến, ai cũng sẽ không từ chối.”

*thành ngữ, ý là quan mới nhậm chức sẽ luôn xử lý ngay vài vụ việc để tạo uy thế.

Thích Mộ Dương ‘a’ một tiếng, nhìn qua cũng không hứng thú lắm, đợi đến khi Thích Vị Thần nhìn về phía mình thì cậu ta lập tức giải thích: “Tuy là trả thù ông bố xấu xa của Hư Hầu nhưng bản thân Hư Hầu lại không phải chịu trừng phạt.”

“Ai nói vậy?” Thích Vị Thần hỏi lại.

Thích Mộ Dương khó hiểu.

“Bố đã liên hệ với phụ huynh của nữ sinh lần trước bị hắn ta quấy rối, phụ huynh sẽ nhân lúc bố hắn ta tiếp thu điều tra để chống án thêm lần nữa, bố đã xem qua, chứng cứ của họ bảo tồn hoàn chỉnh, trước kia cũng có ghi chép báo án, mời luật sư tốt một chút là có thể kiện cưỡиɠ ɠiαи chưa thành công, vụ án sẽ được thẩm tra xử lý bảo mật, nếu nữ sinh lần trước đồng ý hợp tác thì dù chứng cứ không hoàn chỉnh cũng có thể dùng để tham khảo cho việc ngăn cản giảm hình. Chỉ là mọi chuyện đều phải do cô ấy tự mình quyết định, bố chỉ tiến hành thông báo cho họ.”

Vẻ mặt Thích Mộ Dương dại ra nhìn cậu, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Lúc bố 18 tuổi cũng đã đáng sợ như vậy sao?”

“Cho nên mới bảo con đọc sách nhiều một chút.” Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái.

Thích Mộ Dương giật mình một cái, lập tức có chút tò mò: “Bố lợi hại như vậy, vì sao đến đại học mới theo đuổi mẹ con?”

Thích Vị Thần trầm mặc trong chớp mắt: “Có lẽ là vì cấp ba lấy học tập làm trọng tâm.”

Thích Mộ Dương bừng tỉnh: “Giống như mẹ nói với con, mẹ không cho con yêu sớm.”

“Ừ” Thích Vị Thần trả lời qua loa, “Còn có việc sao?”

“Không, không có việc gì, con đi về trước.” Nhìn đại ma vương trước mắt, Thích Mộ Dương cười gượng một tiếng rồi nhanh chóng chạy thẳng.

Thích Vị Thần nghi hoặc nhìn bóng dáng chạy trối chết của cậu ta, tiếp tục đối diện với máy tính tổng kết thông tin. Đợi đến khi làm xong mọi việc đã là mười giờ tối. Cậu cũng không buồn ngủ mà lấy ra một quyển notebook mới mua mấy hôm trước, bắt đầu ghi chép lại thông tin thư điện tử trên di động.

Hôm sau là khai giảng, vì ba người không về trường sớm hơn một ngày nên sáu giờ sáng đã dậy, trước bảy giờ đặt vali hành lý ở ký túc xá rồi trực tiếp đến phòng học.

Ngày đầu tiên khai giảng vốn là lúc mệt mỏi lười biếng nhất, ngoại trừ một số rất ít người ra, mỗi người đều tràn ngập cảm giác mệt mỏi vì chơi bời quá độ sau kỳ nghỉ. Dù chuyện gì cũng không muốn làm, chỉ ngồi trong phòng học đối với họ mà nói cũng là một loại chuyện tốn sức.

Ngay lúc cả lớp đều lười biếng, cô chủ nhiệm mang đến một thông tin oanh tạc: “Sáng ngày mai lớp 12 thi thử, mọi người chuẩn bị một chút đi.”

Vừa dứt lời thì cả lớp đều sôi trào, đã ở nhà nửa tháng, đầu óc cũng không nhớ nổi cái gì, giờ mà thi thử thì quả thực vô nhân đạo.

Chủ nhiệm lớp lạnh mặt: “Lúc nghỉ tôi nói với anh chị thế nào, dù nghỉ thì cũng không thể buông lỏng quản lý bản thân, giành giật từng giây nỗ lực, có mấy người nghe lời tôi nói? Giờ đến lúc thi mới biết cuống cuồng, lúc trước làm gì hả?!”

Học sinh trong lớp ủ rũ, không ai dám phản bác. Chử Tình ở hàng sau cùng trong góc lớp thở dài một tiếng, ưu sầu giở sách giáo khoa ra, thoạt nhìn có vẻ muốn học bài.

Thích Mộ Dương chấn kinh, liếc nhìn vị ngồi đằng trước một cái, hạ giọng hỏi: “Cậu bị bệnh à, giở sách làm gì?”

“Học, không nghe cô giáo nói sao, ngày mai thi thử.” Chử Tình mặt ủ mày ê nói.

Thích Mộ Dương há miệng thở dốc, vẻ mặt khó hiểu: “Thi cử có liên quan gì đến chúng ta?” Ở chung với cô lâu như vậy, cậu ta đã nhận mệnh với sự thật là mẹ mình học không giỏi, đến nỗi vì sao sau này có thể làm nghiên cứu khoa học… Có lẽ là bố quá trâu bò, nhờ quan hệ mà tìm việc cho mẹ?

Chử Tình nghiễm nhiên không biết bản thân trong mắt con trai đã trở thành nhà giàu vịn vào quan hệ. Tuy biết cậu ta là học tra nhưng khi nghe cậu ta đúng lý hợp tình nói những lời này, Chử Tình vẫn muốn đánh cậu ta. Cô nhìn bóng dáng thẳng thắn của Thích Vị Thần, cũng nhỏ giọng nói: “Lúc trước không nói toạc ra thân phận, cậu ấy không có lý do quản chúng ta, cậu cảm thấy giờ nếu thi không tốt, cậu ấy vẫn sẽ giống lúc trước sao?”

Nhớ trước đây lúc cô chỉ là bạn gái cậu đã ngày ngày bị ép học, giờ là mẹ của con cậu, cậu nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô, lấy sự hiểu biết của cô đối với Thích Vị Thần mà nói, e rằng buổi thi ngày mai sẽ là lúc cậu bắt đầu hóa thân thành ma quỷ. Nghĩ đến mạch máu kinh tế của mình bị cậu nắm trong tay, Chử Tình không nhịn được thở dài một tiếng.

Đứa con trai ngốc bạch ngọt suy nghĩ một lát, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên nói: “Không cần khẩn trương như vậy, ngày mai thi không tốt cũng là bình thường, mọi người đều giống nhau, ngoại trừ những người như ‘Không đạt tiêu chuẩn’ ra thì cũng không có ai học ở nhà, cậu xem cậu ấy cũng không học không phải sao?” Nói xong, cậu ta ám chỉ liếc nhìn Thích Vị Thần một cái.

Chử Tình ‘đệt’ một tiếng: “Cậu quả thật hoàn toàn không biết gì về năng lực của học thần.”

Thích Mộ Dương vẫn không để bụng, không có ý định muốn đọc sách, Chử Tình nhìn cậu ta một cái, mặc kệ cậu ta.

Hôm sau kỳ thi đúng hẹn đến, học sinh lớp 12 còn chưa kịp hoàn hồn thì đã một lần nữa vùi đầu vào đề thi phức tạp. Kỳ thi thử này thực sự đả kích không ít người, sau cả ngày thi, vào tiết tự học mặt mỗi người đều như màu đất, chỉ có ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhìn qua có vẻ tâm tình không tệ lắm.

“Học bá, cậu thi thế nào?” Lúc tan học có người theo lệ thường đến hỏi.

‘Không đạt tiêu chuẩn’ ‘khụ’ một tiếng, ngạo mạn quét mắt liếc nhìn về phía Thích Vị Thần ở hàng phía sau: “Bài thi lần này là đề số 8 trong quyển đề của thủ đô, trong kỳ nghỉ tôi đã làm.”

“Vậy lần này cậu hẳn là thi rất tốt đi.” Lập tức có người hâm mộ.

Cũng không biết có phải lần trước ‘Không đạt tiêu chuẩn’ bị Thích Vị Thần kí©h thí©ɧ điên mất rồi không, mà lần này cậu ta không nói chính mình khả năng không đạt tiêu chuẩn, chỉ không thèm để ý nói một câu: “Còn tạm được, dù sao thì cũng đã làm một lần.”

“Vậy cũng có khả năng là điểm tối đa nha.” Xung quanh bắt đầu nịnh hót, nịnh ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đến mức tâm tình vui sướиɠ.

Tín đồ trung thành của cậu ta không nhịn được hỏi: “Vậy lần này có thể đứng đầu toàn khối sao?”

Lời nói vừa dứt thì người xung quanh đều nhìn lại, không ai không hiếu kỳ cậu ta sẽ trả lời như thế nào. Phải biết rằng Thích Vị Thần là người bỏ thi một môn cũng có thể cao hơn cậu ta mấy chục điểm. ‘Không đạt tiêu chuẩn’ đẩy đẩy mắt kính, trong mắt tuy toàn là tự phụ nhưng lời nói ra lại cực kỳ khách khí: “Ai biết được, điểm chưa ra tôi cũng không dám nói thi thế nào.”

“Chắc chắn không không thành vấn đề, lần này cậu nhất định sẽ đứng đầu khối, tôi đã nói mà, học bá dù sao cũng là học bá.” Bạn học bên cạnh vừa nghe cậu ta nói vậy, trong lòng bắt đầu tính toán, lập tức nịnh hót.

“Không phải sao, đâu giống người nào đó, dù ngẫu nhiên đứng đầu một lần, giữ không được cũng có khác gì không thi chứ?”

“Đúng vậy…”

Vốn dĩ với cuộc đối thoại của những học sinh xuất sắc này, những người hàng cuối không có ý định lên tiếng, nhưng vừa nghe những lời này đều đã nói đến lên đầu Thích Vị Thần thì đương nhiên không vui, mặc kệ Thích Vị Thần học giỏi hay không thì cũng là người ngồi hàng cuối, bọn họ là một đám, sao có thể bị người khác âm dương quái khí như vậy. Gian Thần ‘xuy’ một tiếng: “Bài thi đã làm qua một lần, dù có đứng đầu cũng là thắng không dùng võ.”

“Kiến thức học được cũng không quên, có gì mà thắng không dùng võ?” ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khinh miệt nhìn về phía cậu ta, sau khi đối diện với đôi mắt đang nheo lại của cậu ta thì lập tức quay mặt đi.

Lập tức có nữ sinh nói tiếp: “Không phải sao, cậu ấy tự mình giải đề, hiểu rồi mới thi, không phải gian lận, nếu cậu không hiểu cũng đừng nói lung tung, học tra chính là học tra…”

“Cậu!” Gian Thần đập bàn đứng lên, nữ sinh rụt người nhưng cũng không lùi lại mà trừng mắt nhìn về phía cậu ta.

Chiến tranh mắt thấy chạm vào là nổ thì giọng nói lạnh lùng của Chử Tình vang lên: “Cậu giúp cậu ta như vậy, vì sao cậu ta biết rõ hôm nay thi đề nào lại không nói cho cậu?”

Người trong lớp đều sửng sốt, nữ sinh cũng ngây người, sau khi phản ứng lại thì mặt đỏ ửng: “Tôi, tự tôi biết làm, vì sao cần cậu ấy nói cho?”

“Theo lời cậu nói, trước tiên hiểu cách làm rồi thi cũng không coi như gian lận, dù sao kiến thức là của chính mình, cậu ta hoàn toàn có thể nói cho cậu trước khi thi không phải sao?” Chử Tình quét mắt liếc nhìn nữ sinh một cái.

Ngay từ đầu cô nghe thấy bọn họ nói Thích Vị Thần thì trong lòng đã cảm thấy khó chịu, tuy biết cuối cùng bọn họ đều sẽ bị vả mặt nhưng vẫn âm thầm không vui, giờ thấy bọn họ lại nói Gian Thần, đương nhiên không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.

Nữ sinh bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, vẫn là ‘Không đạt tiêu chuẩn’ vội vàng nói: “Tôi với cậu ấy không cùng một phòng thi, hơn nữa trước khi đề thi được phát, ai biết được là thi trọn bộ hay chỉ chọn một đề, nói cho cậu ấy thế nào được?”

“Không phải vậy sao.” Nữ sinh lập tức hùa theo.

Thích Mộ Dương vẫn luôn im lặng cười lạnh một tiếng: “Buổi sáng ngữ văn toán học, buổi chiều tiếng Anh, khoa học tự nhiên, dù lúc thi môn đầu tiên cậu không xác định thì đến môn thứ ba cũng nên biết, những người bạn này của cậu tuy không thi cùng phòng với cậu nhưng cũng không cách xa lắm, sao không thấy cậu nhắc bọn họ?”

‘Không đạt tiêu chuẩn’ bị nói đến á khẩu, nghẹn nửa ngày thẹn quá thành giận: “Tôi cũng không biết thì sao?!” Nói xong lạnh mặt ngồi xuống, mở bộ đề thi ra bắt đầu xem.

Mọi người vừa thấy bộ dạng này của cậu ta thì biết là cậu ta cố ý gạt đi việc mình biết đề thi, những người vừa nói chuyện giúp cậu ta lập tức cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là nữ sinh vừa bị chất vấn, cảm thấy trên mặt nóng rát, cúi đầu không hé răng.

Những người ngồi hàng sau lập tức cảm thấy thoải mái cả thể xác và tinh thần, Gian Thần càng cảm động khôn cùng: “Không ngờ đại ca và Chử gia đối với tôi tốt như vậy, cả hai cùng ra mặt giúp tôi.”

Hai người bị cậu ta khen chột dạ trong lòng, vội vàng qua loa cho có lệ.

Bởi vì kỳ thi lần này chỉ có lớp 12 tham gia nhưng toàn bộ thầy cô giáo đều tham gia chấm thi nên điểm thi có rất nhanh. Lúc thông báo xếp hạng được dán cũng là lúc hai lớp học xong giờ thể dục, vừa nghe nói có điểm, cả đám đều chạy đến xem.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem.” Chử Tình gọi Thích Mộ Dương, hôm qua cô lâm thời ôm chân Phật(*), cũng không biết có hiệu quả không, phải xem điểm mới biết được.

(*) Lâm thời ôm chân Phật: Nước đến chân mới nhảy

Thích Mộ Dương không hứng thú lắm: “Bố nửa tháng cũng không học, khẳng định không thi tốt bằng ‘Không đạt tiêu chuẩn’, con không muốn nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc chí kia của ‘Không đạt tiêu chuẩn’.”

“Cậu đối với cậu ấy không tin tưởng vậy sao?” Chử Tình nhướng mày: “Đi thôi, đi xem, bảo đảm sẽ không làm cậu thất vọng.”

Thích Mộ Dương nhìn vẻ mặt chắc chắn của cô, do dự một lúc rồi đi theo.

Lúc hai người họ chạy đến thì phía trước đã chen chúc một đám người, sau khi Gian Thần và Nhóc Mập nhìn thấy họ thì vẻ mặt hưng phấn chạy đến tiếp đón: “Đại ca! Chử gia, mau đến xem, Thích Thần lại đứng đầu khối.”

“Thật sao?” Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên, chạy đến hàng phía trước nhìn, sau khi nhìn thấy Thích Vị Thần được 738 điểm thì hai mắt mở to: “Này… điểm tối đa là 750? Hay là 1000?”

“Đương nhiên là 750, cậu choáng váng sao...” Nhóc Mập buột miệng thốt ra, nói xong ý thức được bản thân lắm miệng thì lập tức ngậm miệng lại, cẩn thận liếc nhìn Thích Mộ Dương một cái, thấy cậu ta không có phản ứng mới nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Thích Thần thi tốt thật, vừa nãy sau khi ‘Không đạt tiêu chuẩn’ nhìn thấy thì khóc lóc bỏ chạy. Cũng phải, nếu là tôi tôi cũng chạy, đã làm đề một lần mà còn kém Thích Thần 30 điểm, với lòng dạ hẹp hòi của cậu ta e rằng có thể suy sụp mất.”

“Dựa theo biểu hiện sau khi đứng thứ hai của cậu ta lần trước, ít nhất cậu ta có thể ngoan ngoãn cho đến khi có điểm thi lần sau.” Gian Thần vui sướиɠ khi người gặp họa, “Đương nhiên, tiền đề là lần sau cậu ta có thể thi tốt hơn Thích Thần.”

“Muốn thi tốt hơn bố tôi… Thích Thần của tôi, nằm mơ đi!” Thích Mộ Dương ‘xuy’ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

Gian Thần liếc nhìn cậu ta một cái, nhân lúc những người khác không chú ý hạ giọng nói: “Đại ca, hình như cậu với Chử gia và Thích Thần chơi với nhau rất vui vẻ.”

“… Ừ, cũng không tệ lắm, về sau đối với bọn họ tôn trọng chút, biết chưa?” Thích Mộ Dương hàm hồ lên tiếng.

Gian Thần lập tức vỗ ngực: “Yên tâm đi đại ca, về sau tôi sẽ coi bọn họ như anh em ruột”

“Ai là anh em ruột của mày, coi họ như trưởng bối cho ông!” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn ‘đệt’ một tiếng.

Gian Thần sửng sốt một lúc, sau đó nhận ra có thể cậu ta biết tuổi tác của hai người kia lớn hơn mình, vì vậy biết lắng nghe: “Được, tôi coi họ như trưởng bối mà tôn kính.”

“Như vậy còn tạm được.” Thích Mộ Dương vừa lòng, nhìn quanh một vòng: “Trần Tú đâu?”

“Cậu ta á, lần này thi kém, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khóc lóc chạy xong thì cậu ta cũng khóc lóc chạy, có khi còn chạy chung một hướng đấy.” Gian thần thuận miệng nói.

Thích Mộ Dương ‘ặc’ một tiếng, nhíu mày nói: “Mày đi tìm đi, đừng làm việc ngớ ngẩn.”

“Vừa nãy tôi thấy cậu ta đi siêu thị, cậu không có việc gì thì lo lắng cho chính mình thì hơn.” Chử Tình nhàn nhã đi đến, đợi lúc Thích Mộ Dương nhìn qua thì lộ ra một nụ cười giả tạo: “Người anh em, cậu lại đội sổ.”

“Chứng minh tôi phát huy rất ổn định” Thích Mộ Dương bị cô nhìn đến mức chột dạ, “Cậu thì sao? Bao nhiêu điểm?”

Chử Tình lười nhác vươn vai: “Cũng trong top cuối nhưng tốt hơn cậu một chút.” Điều khiến cô thấy ngoài ý muốn là điểm thi của đám người Gian Thần, Nhóc Mập tuy cũng kém nhưng không kém đến mức quá đáng, ít nhất trong khoảng 1000 học sinh lớp 12 có thể đứng trước 700.

“Tôi đi xem.” Thích Mộ Dương nói xong liền chạy đến xem điểm, sau khi tìm nửa ngày thì thấy được tên Chử Tình, cao hơn cậu hơn 50 điểm, xếp hạng trên cậu khoảng 20 người.

Cậu ‘ặc’ một tiếng: “Cũng không hơn nhiều.”

“Là không nhiều lắm, nhưng nhiều hơn cậu là được.” Chử Tình cười tủm tỉm nhìn về phía cậu ta.

Thích Mộ Dương ngây thơ nhìn cô, một lát sau đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Không phải đâu…”

Còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã đi đến, trong tay cầm hai bài thi gấp chỉnh tề, mẹ con hai người đồng thời nhìn về phía cậu.

“Đến đây với tôi.” Thích Vị Thần quét mắt liếc nhìn về phía họ một cái, biểu tình không rõ ràng, sau đó cầm bài thi rời đi.

Thích Mộ Dương nuốt nước miếng: “Cậu ấy cầm… là bài thi của chúng ta?”

“… Hẳn là lấy từ chỗ chủ nhiệm lớp.” Chử Tình vốn đang đắc ý bản thân thi tốt hơn Thích Mộ Dương, song sau khi bị Thích Vị Thần nhìn lướt qua thì đột nhiên phát hoảng.

Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu có cảm giác tai vạ đến nơi.