Chương 11: Vòng chống cắn

Hạ Diễn định nói gì đó, nhưng liếc thấy ba vết đỏ lan từ tay áo của Vệ Thừa, mặc dù không chảy máu nhưng nhìn vết sưng lên có thể thấy là một vết cào mạnh vào tay anh ta.

" Vệ Thiếu tướng, tay anh bị thế này..."

Vệ Thừa có phần ngượng ngùng đưa tay ra sau lưng, nhưng nghĩ tới mệnh lệnh của Hoàng đế cùng với Nguyên soái đại nhân đang ngồi chễm chệ trên phi thuyền, đành cố nói:

"Thế này, Hoàng đế đã lâu không gặp... Báo đại nhân rồi, không biết có thể phiền cậu dẫn theo Báo đại nhân... ừm, vào cung không."

Hạ Diễn mắt sáng lên: "Được ạ."

Thực ra Hạ Diễn biết cuộc gặp này là không thể tránh khỏi, mấy ngày qua vẫn ăn uống thoải mái, cũng có ý định chờ Phủ Nguyên soái bàn bạc.

Mặc dù mẹ kế nuôi anh với ý định biến anh thành phế nhân, nhưng những chuyện trong giới quý tộc, từ nhỏ Hạ Diễn cũng từng thấy nghe không ít.

Đối tượng khớp độ nói cho cùng chỉ là đối tượng hẹn hò, nhưng anh đột nhiên trở thành vợ hợp pháp theo luật của Nguyên soái, đại diện cho ý nghĩa hoàn toàn khác.

Cho dù Lục gia không còn trưởng bối trực hệ, nhất định cũng có một số người có thể ra quyết định muốn gặp anh, thăm dò tình hình.

Chỉ là Hạ Diễn không ngờ người muốn gặp anh lại là Hoàng đế.

Phi thuyền đậu trước Phủ Nguyên soái không phải kiểu Hạ Diễn quen thuộc, bề mặt kim loại màu bạc và đen tương phản trôi chảy, in phù ấn Phủ Nguyên soái.

Hạ Diễn bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm biểu tượng đó một lúc lâu, quay đầu hỏi Vệ Thừa:

"Phù ấn của Phủ Nguyên soái là... con báo à?"

Ánh mắt Vệ Thừa lơ đãng giây lát, miệng nén ra một câu:

"Đây là gia huy của Lục gia."

Phủ Nguyên soái không có phù ấn cố định, cuối cùng mỗi thế hệ Nguyên soái xuất thân khác nhau.

Nhưng phù ấn trước mặt... phải nói, quả thật liên quan nhiều đến Nguyên soái trước, chứ không phải Nguyên soái hiện tại, là gia huy gia tộc do Nguyên soái trước định ra.

"Trông rất oai phong."

Hạ Diễn cười nhẹ, ghi nhớ hình ảnh đó trong đầu, bước lên phi thuyền.

Hạ Diễn bước vào phi thuyền quét mắt một vòng nhưng không thấy bóng dáng con báo, quay đầu định hỏi Vệ Thừa thì phát hiện vị Thiếu tướng trẻ tuổi đang đứng sát mép phi thuyền, vẻ cảnh giác và bất đắc dĩ.

Hạ Diễn: "?"

Vệ Thừa thở dài: "Cậu ngồi thoải mái đi, tủ lạnh bên cạnh có đồ uống và bánh ngọt, bên cạnh cũng có sách để gϊếŧ thời gian."

Hạ Diễn giật tai, nghe thấy tiếng cào nhẹ, giống như tiếng mài móng.

Vệ Thừa đứng im như pho tượng gỗ dán sát thành phi thuyền, đứng thẳng tắp, tư thế quân nhân không nhúc nhích.

Hạ Diễn đứng yên tại chỗ, hạ thấp mí mắt, chia tinh thần lực thành sợi mỏng rất nhỏ, lan tỏa khắp phi thuyền.

Nhẹ nhàng tránh vùng có Vệ Thừa, tinh thần lực của Hạ Diễn dừng lại ở đỉnh một cái tủ.

Kiểm soát năng lực của mình tiến gần con báo, Hạ Diễn nhẹ bước tới gần chiếc kệ kim loại, ngước nhìn góc tối không có gì bất thường.

Mí mắt Vệ Thừa giật giật, liếc nhìn về hướng đó.

Hạ Diễn cuộn tinh thần lực thành quả cầu, lơ lửng trước mặt con báo, nhưng chờ mãi mà không thấy báo cử động, thậm chí cả đầu cũng không quay lại.

Hạ Diễn quay đầu nhìn Vệ Thừa.

... Thiếu tướng làm sao mà chọc giận con báo thế nhỉ?

Không chỉ bị cào rách tay, rõ ràng còn có thái độ rất khó chịu.

Nhưng con báo của Nguyên soái được nuôi thế nào mà trong tình huống này vẫn không tấn công Thiếu tướng, chỉ lặng lẽ mài móng đe dọa, còn khá ngoan nữa.

Vệ Thừa vội rút mắt đi, tiếp tục đứng thẳng.

Hạ Diễn chưa từng đùa với báo, nhưng trước đây từng chơi với mèo trong phủ Công tước, mèo lớn mèo nhỏ vẫn là mèo, có lẽ...

Mùi thơm dễ chịu vẫn luẩn quẩn bên mũi, con báo ngửi ngửi, cuối cùng xoay đầu lớn lông xù qua, đôi tai tròn xoe lay động, mở mắt nhìn chằm chằm xuống Hạ Diễn.

"Pfff—"

Hạ Diễn cắn môi, suýt bật cười.

Con báo hoang dã uy phong lần trước gặp, không biết Vệ Thừa dùng phương pháp gì mà cho báo đeo vòng chống cắn bằng da và kim loại, khiến mặc dù ánh mắt cảnh giác lạnh lùng, miệng không thể phơi bày nanh vuốt sắc bén, giảm đi một nửa sức răn đe.

Không lạ gì mà không có tâm trạng săn mồi, cuộn tròn trên kệ không nhúc nhích.

Cơ bắp con báo căng lên, biểu cảm nghiêm túc xoay đầu quay lưng về phía tường, cuộn thành một khối đen, không cử động nữa.

Hạ Diễn giơ tay xóa đi nụ cười trên mặt, dịu giọng dỗ dành con báo lớn trên kệ một hồi lâu, tinh thần lực vuốt dọc theo cơ thể con báo mấy lượt, mới dỗ con báo rõ ràng đang giận dỗi nhảy xuống từ nơi cao nhất của phi thuyền.

Con báo nhảy xuống êm ru, vuốt thu lại, dùng lòng bàn chân mềm bước trên thảm, từ từ tiến lại gần Hạ Diễn đang đứng bên cạnh.

Hạ Diễn quỳ xuống, thử đưa tay ra.

Con báo dùng đầu tới gần Hạ Diễn, như muốn ngửi gần cái gì đó.

Vòng chống cắn lạnh lẽo cọ qua má, cổ Hạ Diễn, mang theo luồng khí nóng thở ra từ báo, dừng lại vài giây ở xương quai xanh.

Đôi mắt lam ngọc đối diện với mắt vàng thú, Hạ Diễn cảm nhận được sự khoan dung của con báo, bèn nâng khuôn mặt nó, nhẹ nhàng vuốt tai con báo đang bực dọc và tủi thân, trấn an nhỏ giọng:

"Không còn cách nào, ngươi quá đáng sợ, nhiều người trong hoàng cung sẽ sợ ngươi mất."

……

Dịch giả: Về cách xưng hô của A Diễn với báo đen, vì lúc này A Diễn chưa biết báo đen là Nguyên soái đại nhân, cho nên xưng hô vẫn là ta – ngươi