Chương 6: Tinh thần thể

Tiếng hô vang lên không xa, Hạ Diễn giật mình ngước lên, má anh vừa chạm nhẹ vào râu con báo.

Con báo như chưa hề có chuyện gì, đóng miệng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua cửa, cơ bắp căng cứng, tư thế sẵn sàng tấn công.

Phó quan đứng chết trân tại chỗ: "...".

Không phải, Nguyên soái à, ngài vừa gần như sắp nhai đầu Hạ thiếu gia luôn rồi đấy, ngài bảo tôi im lặng làm sao được!

Đây là hệ trị liệu mà ngài vừa cứu, chứ không phải lương thực dự trữ để ngài ăn đâu...

"Xin chào, có việc gì tìm tôi thế ạ?"

Hạ Diễn lịch sự đứng dậy, ánh mất quét qua cấp bậc trên vai người tới, bổ sung thêm câu:

"Thiếu tướng?"

Trẻ tuổi mà đã là Thiếu tướng, có vẻ là người của Quân đoàn 1, hoặc có khả năng là tâm phúc của Nguyên soái.

Vệ Thừa từ khi tốt nghiệp trường quân đội luôn bên cạnh Lục Ứng Hoài, anh ta cũng là một trong số ít chiến binh cấp S, kể từ khi bệnh rối loạn tinh thần lực của Lục Nguyên soái ngày càng trầm trọng, anh ta bắt đầu giúp Nguyên soái xử lý nhiều việc, tự nhiên biết được không ít bí mật.

Ví dụ, trên thực tế có một số ít chiến binh tinh thần lực cấp cao, tài năng hiếm có, sở hữu tinh thần thể độc nhất có thể tối đa hóa khả năng chiến đấu.

Rồi như, tinh thần thể của Nguyên soái, là một con báo đen toàn thân.

Vệ Thừa nhìn con báo đen nhảy lên ghế sofa, động tác nhẹ nhàng, lặng lẽ, cơ bắp cuồn cuộn, mí mắt giật giật.

Đúng rồi, chính là con trước mặt này.

"Thiếu tướng?"

Hạ Diễn đi tới trước mặt người đến, không hiểu nâng giọng.

Vệ Thừa cố gắng bỏ qua con báo đang nhìn chòng chọc, chuyển sự chú ý sang thiếu niên.

"Tôi là Phó quan Vệ Thừa của Lục Nguyên soái." Vệ Thừa mỉm cười: "Cậu Hạ nếu không thoải mái gì thì cứ tìm tôi."

"Cảm ơn anh, không cần xưng hô khách khí như vậy đâu, gọi tôi là Hạ Diễn là được."

Hạ Diễn liếc nhìn thiết bị trong tay Vệ Thừa, chú ý đến cơ bắp căng cứng từ lúc xuất hiện của anh ta, suy ngẫm rồi quay đầu nhìn con báo đen đang tự nhiên khảo sát lãnh thổ của mình, bỗng nói:

"Anh tới tìm con báo này à?"

Vệ Thừa có vẻ ngượng ngùng cười cười.

"Đúng vậy, hôm nay có công việc nên phải đi, khi quay lại thì phát hiện... ừm," các cách gọi quay cuồng trong miệng Vệ Thừa, cuối cùng vẫn quy về lịch sự, "Báo đại nhân đã lẩn tránh người chăm sóc, không rõ đi đâu."

May mắn là Nguyên soái trước đó đã đeo thiết bị định vị lên tinh thần thể của mình, nếu không, trong cả khu Phủ Nguyên soái rộng lớn, cho dù ý thức Nguyên soái hiện giờ gắn vào tinh thần thể, tâm trí không rõ ràng, họ muốn tìm Nguyên soái chắc phải tốn không ít công sức.

Báo đại nhân...?

Hạ Diễn ngơ ngác.

Người trước mặt tuy còn trẻ nhưng là Phó quan của Nguyên soái, cấp Thiếu tướng, thế mà lại xưng hô lịch sự với một con báo?

Hạ Diễn suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh.

Anh đáng lẽ phải nghĩ ra sớm mới phải.

Đây là Phủ Nguyên soái, ngoài chủ nhân, ai có tư cách nuôi thú dữ ở đây chứ.

"Vậy con báo đen này vốn là thú cưng của Nguyên soái?"

Khóe miệng Vệ Thừa giật giật mấy cái, im lặng hai giây rồi ấp úng:

"Cũng không thể gọi là thú cưng... báo đại nhân và Nguyên soái là đồng đội chiến đấu..."

Nghe nói từ nhỏ Nguyên soái đã theo Nguyên soái trước chiến đấu ở biên giới, ừ thì một chừng mực nào đó...

Khoan, nói thế thật khinh thường Nguyên soái quá!

"Tuy nhiên, báo đen thường sống đơn độc, tính cách hướng nội, khứu giác lại nhạy cảm, nhiều người xung quanh chắc chắn khiến nó cảm thấy bực bội."

"Phải biết rằng, gặp được một con báo đen vào ban ngày ngoài tự nhiên thật hiếm có."

Hạ Diễn nói càng nhiều, mắt càng sáng lên, vòng tay ôm con báo đen đang tới gần, tay tự nhiên vuốt ve nó.

Kiếp trước Hạ Diễn là thiếu gia nhàn nhã, thành thật mà nói, ngoài tinh thần lực hệ trị liệu bẩm sinh, anh chỉ chăm chỉ nghiên cứu về các loài thú dữ mà mình yêu thích.

Lúc đầu Hạ Thanh có cơ hội tiếp cận Hạ Diễn với ý đồ xấu là nhờ cậu ta giới thiệu cho Hạ Diễn một họa sĩ vẽ thiên nhiên mà anh rất thích.

Tên đó tính cách không tốt lắm, nhưng đã đi nhiều nơi, vẽ được nhiều loài thú dữ sống động, nên thu hút được sự chú ý của Hạ Diễn.

Vệ Thừa nhìn con báo lại tiến gần cổ Hạ Diễn, há miệng sắp tái diễn lần thứ hai, đồng tử co rút:

"Cẩn thận—!"

Hạ Diễn nhanh tay tránh khỏi con báo, nhưng không đưa tay chạm vào đầu hay miệng nó, tay vẫn vuốt ve thân nó.

Vệ Thừa biểu cảm kỳ lạ hỏi:

"Cậu phát hiện ra à?"

"Dĩ nhiên rồi, nó đã há miệng cơ mà."

Ở gần như vậy, làm sao Hạ Diễn không nhận ra:

"Nhưng nó không nhất định muốn gϊếŧ tôi."

Vệ Thừa vừa định nói lại nhớ ra mình chứng kiến hai lần mém nhai đầu, bèn ngậm miệng lại.

"À mặc dù tôi cũng không chắc lắm, nhưng..."

Hạ Diễn nói rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt vàng của báo vài giây, rồi lợi dụng lúc báo há miệng ngáp, nhanh tay kéo chân báo ra xem nhanh.

Cơ bắp báo căng lên, lập tức thoát khỏi tay Hạ Diễn, nhảy cách xa.

Vệ Thừa chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đó sững sờ, đứng im như pho tượng gỗ.

Hạ Diễn vỗ tay đứng dậy, giọng thoải mái, mặt cười tươi:

"Hơi tối quá, không nhìn rõ lắm, nhưng nó có khả năng đang gặp kỳ động dục."

Vệ Thừa há miệng rồi đóng lại, mặt vô cảm.