Chương 22: Nỗi sợ hãi

Một lúc lâu sau, Lâm viện chính nói: "Thai nhi rất tốt, thân thể quý chủ tử cũng thập phần khỏe mạnh, cũng không có gì đáng ngại.

”Vậy tại sao cô ấy không thể ăn bất cứ thứ gì?" Tần Phong nhíu mày.

“Quý chủ tử ăn không được đồ gì?” Lâm viện đang cau mày: “không thể nào, từ mạch tượng mà thần xem, thân thể Lăng quý nhân cực kỳ khỏe mạnh, cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa trạng thái của Lăng quý nhân thoạt nhìn còn tốt hơn những phi tần khác không có thai, căn bản không giống như là ăn không được đồ."

”Chỉ là không ngửi được mùi thịt..." Lăng Hoan có chút ngượng ngùng.

Bản thân cô cũng cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhưng sự thật chính là như vậy, cô cũng không có biện pháp.

“Đây là hiện tượng tự nhiên phụ nữ mang thai, quý chủ tử có phản ứng ngược lại là chuyện tốt, điều này đại biểu thai nhi trong bụng khỏe mạnh hơn."

"Có cách nào để cho cô ấy ăn được ngon miệng không?” Tần Phong nhíu mày, tuy Lâm viện đang nói thai nhi thập phần khỏe mạnh, thân thể Lăng Hoan cũng không có gì đáng ngại, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.

“Cái này... Đây là phản ứng tự nhiên của phụ nữ mang thai, thần thật sự là không có cách nào." Lâm viện bất đắc dĩ nói.

"Hoàng thượng, thϊếp có thể lấy một phòng bếp nhỏ hay không?" Lăng Hoan tràn đầy chờ mong nhìn Tần Phong cẩn thận mở miệng.

Phi tần phẩm cấp dưới không thể một mình có phòng bếp nhỏ, Lăng Hoan cũng biết nàng đưa ra yêu cầu này đã vượt qua phẩm cấp của nàng, nhưng nàng cũng không có cách nào, nàng suy đoán nguyên nhân nàng ăn không được đồ ăn có thể là bởi vì nàng uống linh tuyền, nếu có phòng bếp nhỏ, nàng có thể lúc nấu ăn thêm chút linh tuyền cho vào, như vậy chắc là có thể giải quyết vấn đề này.

Tần Phong trong lòng có chút không vui, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong vô cùng nhu thuận của Lăng Hoan, không biết vì sao, tâm lập tức mềm nhũn xuống, hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Được.”

”Cám ơn Hoàng Thượng, ngài thật tốt." Lăng Hoan vui vẻ nhảy nhót như một đứa trẻ, nụ cười xán lạn vô cùng.

Nhìn nụ cười nở rộ như hoa của Lăng Hoan, nghĩ đến chuyện lúc trước tra được, đôi mắt Tần Phong trầm xuống.

“Cung nữ hạ độc cho ngươi đã chết đuối mà chết, chuyện này dừng lại ở đây." Tần Phong nhìn nụ cười dần dần ngưng lại của Lăng Hoan, cuối cùng lại cảm thấy nợ nàng nên nói: "Ngươi dưỡng thai thật tốt, đợi sau khi hài tử sinh ra, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.”

Kết quả như vậy Lăng Hoan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng đã sớm đoán được chuyện Mộc Trân hạ độc nàng sẽ không có kết quả, nàng cũng không tin Tần Phong không không tra ra, làm hoàng đế, toàn bộ hậu cung đều là của hắn, nếu thật lòng muốn điều tra cái gì, làm sao có thể tra không ra?

Hắn nói điều này chẳng qua chỉ làm có lệ cho nàng thấy mà thôi. Như vậy làm cho Lăng Hoan cảm thấy lạnh lẽo, cũng càng thêm cảnh giác, thân phận hung thủ đằng sau màn hạ độc của nàng tuyệt đối không đơn giản, rất có thể là phi tần cao vị trong cung, cũng chỉ có như vậy, Tần Phong mới không nói cho nàng biết chân tướng.

Tần Phong cũng không lập hậu, hiện tại quyền lợi lớn nhất trong cung chính là Tứ phi, người xuống tay với nàng có thể là một trong tứ phi, mà Tứ phi đại biểu cho thế lực gia tộc khổng lồ sau lưng các nàng, Tần Phong tất nhiên sẽ không dễ dàng động đến các nàng.

Bất quá hiện tại không thể động, không có nghĩa là sau này cũng không động được, một ngày nào đó, nàng sẽ khiến người đứng sau màn trả giá đắt.Trong mắt Lăng Hoan hiện lên một tia lãnh ý, bàn tay nhỏ nhắn lại chủ động nắm lấy bàn tay to của Tần Phong, ngửa đầu đáng thương nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, tần thϊếp sợ hãi..."

Nhìn thiếu nữ mềm mại mềm mại trước mắt, trái tim lạnh lùng của Tần Phong lại mềm nhũn, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, trẫm sẽ bảo vệ ngươi.”

Lăng Hoan chủ động dựa vào, hai tay ôm lấy thắt lưng cường tráng hữu lực của hắn, rầu rĩ nói: "Thϊếp chỉ có người, Hoàng Thượng, người cũng không thể mặc kệ thϊếp..."