Chương 25: Đức phi

Sau khi đem sự tình giao phó xong, Lăng Hoan quyết định mặc kệ, nàng hiện tại là người không có địa vị, sợ muốn truy tìm cũng có tâm mà vô lực, đem sự tình giao cho Tần Phong là lựa chọn tốt nhất.

Lúc trước Mộc Trân hạ độc nàng, Mộc Trân đã chết, nhưng hung thủ phía sau màn lại bị Tần Phong nhẹ nhàng không muốn vạch trần, hy vọng lúc này đây, Tần Phong sẽ cho nàng một lời giải thích.

Cô biết mình ở trong lòng Tần Phong không đủ trọng lượng, người đàn ông kia chỉ coi trọng đứa bé trong bụng cô, nhưng chuyện này thì như thế nào? Đối phương lần lượt hại nàng, nếu Tần Phong thật sự coi trọng hài tử, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.

Xảy ra chuyện như vậy, Lăng Hoan cũng không có tâm tình đi dạo nữa, nàng trở về phòng, nhìn Diệp Lan bưng trà táo đỏ lên trầm tư.

Mộc Trân chết rồi, chuyện nàng hạ độc đã không thể truy cứu, có thể khiến Tần Phong buông tha truy xét, thân phận hung thủ phía sau màn này nhất định không đơn giản, cũng không biết người hạ độc này có phải là người kiếp trước hại chết nàng hay không, nếu vậy ngày sau nàng nhất định sẽ đem độc xà này bắt ra!

Lăng Hoan nhẹ nhàng vuốt ve mép chén sứ thanh hoa, trong lòng tự nhủ, không cần gấp gáp, hết thảy chờ hài tử thuận lợi sinh ra rồi nói sau.

Một ngày nào đó, người đó sẽ phải trả giá cho những gì người đã gây ra cho nàng.

Bên kia, Hà Châu Nhi cùng Lâm viện đang mang theo mấy chậu trúc đào tìm được Dương Cửu.

Dương Cửu nhìn thấy bọn họ có chút kinh ngạc, đợi biết mấy chậu hoa này có vấn đề, Dương Cửu cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi vào bẩm báo.

Tần Phong đang xử lý tấu chương, thấy Dương Cửu tiến vào thần sắc không đúng, liền buông tấu chương trong tay trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?” Dương Cửu vẻ mặt đau khổ, đem sự tình nói một lần.

Khuôn mặt Tần Phong Trong nháy mắt đã tối sầm lại, hắn không nghĩ tới hắn mới vừa mới hứa hẹn với Lăng Hoan, không đến một ngày đã bị người ta đánh vào mặt.

Hắn sai người gọi Lâm viện vào, lại bảo Dương Cửu đi truy tìm những người có liên quan, lại sai người đi gọi Đức phi chưởng quản phủ nội vụ.

Trong lòng căm hận, hắn lần này hạ quyết tâm truy xét đến cùng.

Động tác của Dương Cửu rất nhanh, hắn nghe theo mệnh lệnh vội vàng đem người phụ trách đưa hoa đi Như Lan cung trói mang đến.

Bên kia, Đức phi biết được Hoàng đế muốn gặp nàng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nàng có lòng muốn hỏi thăm là việc gì, nhét bạc vào đối phương lại không chịu nhận, miệng hầu như không hé chữ nào, một chút tin tức cũng không chịu tiết lộ.

Rơi vào đường cùng, Đức phi đành phải vội vàng sửa sang lại trang điểm một chút, chạy tới Càn Chính cung.

Chờ Đức phi chạy tới, Tần Phong đang âm trầm ngồi ở trước bàn.

Đức phi nhìn thoáng qua quản sự quỳ trên mặt đất, trong lòng nhảy dựng lên, một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.

Bất quá nàng ở hậu cung cũng lăn lộn nhiều năm, lại là một trong tứ phi chưởng quản cung vụ nên chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, không chút hoang mang hướng Tần Phong hành lễ, xong mới hỏi:

"Hoàng Thượng gọi tần thϊếp tới, là có chuyện gì sao?”

Tần Phong cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc Đức phi một cái:

"Đức phi, trẫm tín nhiệm ngươi, cho nên mới cho ngươi chưởng quản cung vụ, ngươi lại đối với trẫm như vậy sao?”

“Lời này của Hoàng Thượng là ý gì? Thần thϊếp từ khi chưởng quản cung vụ từ xưa đến nay, vẫn luôn cẩn thận, không dám có chút sai lầm nào, Hoàng Thượng, ngài nói như vậy, rõ ràng là đang nghi ngờ trong lòng thϊếp.”

Trên mặt tú lệ của Đức phi tràn đầy ủy khuất, hốc mắt đều đỏ lên.

"Vậy ngươi nói cho trẫm biết, mấy chậu hoa này vì sao lại xuất hiện ở Như Lan cung?" Tần Phong lạnh lùng nhìn Đức phi, phảng phất như không nhìn thấy ủy khuất trên mặt nàng.

Đức phi lúc này mới chú ý tới trên mặt đất có mấy chậu trúc đào nở xán lạn, trong lòng nàng cả kinh, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nói:

"Hoàng thượng, mấy chậu hoa này có vấn đề gì?”