Chương 30: Bạn Quân (5)

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mình vẫn là kẻ vô dụng.

Nếu đã không thể từ chối số mệnh vào cung, nàng sao phải hối hận mình chỉ là một quân cờ bị người khác lợi dụng?

Hào quang lụi tàn trong ánh mắt lại được thắp lên, nàng từ đây mới thực sự có đôi mắt lấp lánh như sao trời.

Có người đẩy cửa giúp nàng, nàng ung dung thong thả bước vào điện, đón nhận số mệnh sé tới.

Hoàng thượng và thái phi không nói gì mấy, hôm nay hai người đều cười vui vẻ, trên bàn đầy ắp đồ ăn, lại muốn nàng đi làm mấy món lặt vặt này.

Dung Chân ngoan ngoãn đặt đồ ăn lên bàn, sau đó lẳng lặng lui về sau thái phi.

Thái phi gắp một viên màu vàng kim cho Cố Uyên, cười nói, “ Hoàng thượng người thử xem.”

Cố Uyên nghe lời đặt đồ vào trong bát, động tác ăn uống nho nhã cao quý, đưa tay đưa chân đều mang phong cách đế vương.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu dịu dàng cười nói ,” Vỏ ngoài giòn xốp, bên trong mềm tơi, vị ngọt nhưng không ngấy, rất vừa miệng.”

Thái phi vừa cười đầy ẩn ý nhìn Dung Chân, Vừa nói với Cố Uyên , “Nha đầu này ai gia thấy thông minh đáng yêu, biết chăm sóc người khác, tài nghệ tinh xảo, thật là một người có tâm tư trong sáng.”

Cố Uyên nói. “ Thái phi vừa lòng thì tốt, trẫm cũng hi vọng bên cạnh thái phi có thêm một người biết chăm sóc.”

Thái phi xua tay, ôn hòa nói, “ Ai gia hôm nay có một dự định, nha đầu này rất hiểu tâm ý ai gia, lại ân cần chu toàn, ai gia hi vọng nha đầu này có thể vào hoàng điện hầu hạ, cũng coi như chuyện trong lòng của ai gia.”

Không đợi Cố Uyên nói, bà ta lại ân cần nói, “ Ai gia từ lâu đã nghe nói hoàng thượng bận việc chính sự, thường bỏ lỡ giờ cam, dần dà như thế, khó mà chăm sóc bản thân. Nếu như bên cạnh hoàng thượng có Dung Chân hầu hạ, ai gia cũng đỡ lo.”

Thái phi thường ngày ở trong Chiết Phương Cư, ăn chay niệm phật, không hỏi chuyện ngoài, ăn ở cũng rất đơn giản, trước giờ không thỉnh cầu hoàng thượng chuyện gì. Hôm nay lão thái thái tha thiết đưa ra tâm nguyện của mình, phận làm con, hoàng thượng có thể không đồng ý sao?

Cố Uyên không chút ngạc nhiên, dường như sớm biết thái phi sẽ nói những lời này, ánh mắt thong thả quét qua Dung Chân ngày thường không nói năng gì, hắn chỉ ngừng lại giây lát, lại nhoẻn miệng cười nói . “ Như vậy, trẫm phải cảm ơn thái phi đã nén đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích.”

Có thể rất bữa cơm này ăn rất hòa thuận vui vẻ, thái phi thực sự là lão thái thái nhân từ lương thiện, còn hoàng thượng cũng chính là một quân vương khiêm nhường hiếu thuận.

Tất cả các bước đều kết thúc tốt đẹp, Dung Chân lẳng lặng nhìn cung nữ mang đến hành lí của mình vốn đã chuẩn bị xong , sau đó có người đỡ tay nàng bước ra ngoài điện.

“ Cô nương hãy cần thận nhấc chân.” Phía trước xe kéo, có người đã nói với nàng như vậy.

Nàng làm theo, ung dung thong thả bước lên xe.

Đúng vậy, nàng bây giờ đã là người phụ nữa mà thái phi ban cho hoàng thượng, không phải là cung nữ bình thường nữa.

Thân phận của nàng đã hoàn toàn thay đổi, có lẽ bước tiếp theo, sẽ phải thị tẩm rồi.

Chỉ là đêm khuya tĩnh lặng, không ai có thể thấy được xe kéo của hoàng thượng, quân vương trẻ tuổi lặng lẽ nhìn vào màn đêm, trong mắt có một tia sáng khác thường.

Vài năm trước, hắn từng phát hiện một tin bí mật, ngày trước Lăng tần nương nương không phải treo cổ tự tử, mà là có người hại chết.

Hắn còn nghe nói, người hại chết Lăng phi chính là thái hậu nương nương bây giờ.

Nhưng thái hậu sau đi đăng vị, liền đổi một loạt cung nữ thái giám, không thấy cung nữ phát hiện Lăng phi chết hôm đó nữa. Hắn muốn điều tra cũng không điều tra được nguyên do vì sao.

Chỉ là việc mà Cố Uyên muôn làm, trước nay không có chuyện không làm được. Còn về nguyên nhân mẫu phi chết, hắn dù thế nào cũng không chịu để yên.

Một năm qua đi, sự việc cuối cùng cũng có manh mối.

Bây giờ thái phi đã có hành động, chắc hẳn biết được điều gì, có đi có lại. vậy hắn nhận đại lễ này, hắn cũng biếu lại chút quỳnh giao. (*)

Đêm thu vi lương, hai cỗ xe một trước một sau chạy vào Tuyên Minh điện.

Quỳnh giao: Một loại đá quý.

Xe dừng lại, thái giám lái xe trước tiên bước xuống, khom lưng ngồi xuống đất chuẩn bị làm đệm chân cho nàng, Dung Chân vốn dĩ đã bước xuống một bước, sau khi nhìn thấy tiểu thái giám gầy nhom, bỗng nhiên dừng chân lại.

Cung nữ bên cạnh tưởng nàng không biết làm thế nào, thế là khách khí nói một tiếng: “Cô nương hãy nhấc chân.”

Dung Chân bám vào tay cô ấy, nhảy vọt sang bên cạnh, tự mình nhảy xuống.

Chẳng qua có mấy xích cao, lại còn phải giẫm lên người khác để đi xuống, đây đúng là hoàng cung.

Khi Dung Chân vẫn còn ở Thượng thực cục, đã nhìn thấy Trường Thuận bị vị chủ tử nào đó đi ngang qua gọi thái giám để đạp chân lên, tấm thân non nớt yếu đuối ấy bị chủ tử nghênh ngang kiêu ngạo giẫm xuống, nhưng rõ rành là đang giẫm lên sự tôn nghiêm của một người.