Chương 2

Sáng sớm ngày hôm sau, chỉ có Lam nhị công tử ra ăn bữa sáng, Giang Trừng cũng đã quen, dù sao bình thường thì thời gian này Ngụy Anh vẫn còn đang ngủ, từ trước tới nay luôn là như vậy. Kết quả, cơm trưa vẫn chỉ có hai người ăn chung, Giang Trừng trừng mắt nhìn Lam Trạm, “Ngươi cũng quá chiều hắn rồi, đã giờ này, ngày thường y ở Vân Thâm cũng ngủ nướng như vậy? Lam tiên sinh nhà ngươi làm sao có thể chịu đựng được?”

“Thỉnh thoảng.” Lam Trạm mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, không dám nhìn Giang Trừng, hắn hơn ai hết càng hiểu rõ Ngụy Anh vì sao giờ này còn ngủ nướng.

Đến tận buổi chiều mới thấy thân ảnh Ngụy Anh, Giang Trừng lời trách mắng đến bên miệng rồi vẫn là bị chính hắn nuốt xuống, quên đi, y đã là người của người ta rồi, người ta còn không có ý kiến, chính mình nhiều chuyện làm gì? Nhìn Ngụy Anh ở Diễn Võ Trường dạy các đệ tử bắn tên, Giang Trừng kêu tôi tớ tới, cho bọn họ đi chuẩn bị nguyên vật liệu nấu rượu hà phong. Quả nhiên, hai canh giờ sau, Ngụy Anh kéo Giang Trừng cùng đi ủ rượu.

Sau khi bận rộn một lúc, Ngụy Anh hỏi Giang Trừng, “Thật ra cũng không cần nhất định phải xem mắt, ngươi cùng cữu gia Mi Sơn Ngu thị cũng là môn đăng hộ đối, ngươi không phải có vài cái biểu muội sao? Ngươi đi cầu hôn, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý.”

“Miễn, ta lại không phải thật sự không tìm được người, hai đời đều cưới cùng một gia tộc cô nương, ta Vân Mộng Giang thị ném không dậy nổi người này.” Giang Trừng lời lẽ chính đáng cự tuyệt, kỳ thật Ngụy Anh cũng không phải thực hiểu biết này đó một ít quy củ ẩn hình của thế gia đại tộc, liên tục hai đời đều cưới cùng cô nương của một gia tộc vào cửa, đảm nhiệm tông môn chủ mẫu tại thế gia đại tộc là cấm kỵ, thứ nhất ngoại thích(*) dễ dàng làm lớn, thứ hai người ngoài sẽ chê cười nhà này nam nhân không ưu tú, không cưới được nương tử mới có thể từ mẫu thân gia tộc bên này tìm người để giữ mặt mũi. Cho nên, Giang Trừng người coi trọng mặt mũi như vậy, đương nhiên là không muốn cưới nữ tử Ngu thị.

(*)Ngoại thích (chữ Hán: 外戚; bính âm: wàiqī; Người thân bên ngoại)



"Ờm, ngươi không phải còn nhớ chuyện khi còn nhỏ chứ?” Ngụy Anh nhìn Giang Trừng có điểm ngượng ngùng, y kỳ thật chính là người trong cuộc, thật sự đã sớm đã không để bụng.

“Hừ,” Giang Trừng một tiếng hừ lạnh, hắn đương nhiên biết Ngụy Anh không để bụng, nhưng hắn chính là để ý, chính là lòng dạ hẹp hòi, hắn hận sắt không thành thép liếc Ngụy Anh một cái, “Ngươi người này, các nàng bắt nạt ngươi như vậy, ngươi, ngươi chính là Vân Mộng Giang thị ta Đại đệ tử, ngươi đứng lên cho ta!”

“Ha ha,” Ngụy Anh cười đến không thấy mắt đâu, “Khi còn nhỏ chơi đùa mà thôi. Nói nữa, ngươi lúc ấy một phen đem ta bảo vệ ở sau người, sau lại còn bị Ngu phu nhân phạt quỳ từ đường, như vậy ngươi còn không nhận sai, có huynh đệ như ngươi, ta liền thấy đủ rồi.”

Giang Trừng đỏ mặt trừng mắt nhìn Ngụy Anh, không thể không nói, Ngụy Anh vừa nói như vậy, hắn trong lòng thật sự thoải mái. Hai người đều nhớ tới năm đó, khi đó Ngụy Anh mới tới Liên Hoa Ổ hơn một năm, quan hệ với Giang Trừng có thể nói so với lúc vừa tới đã tốt hơn, nhưng cũng không phải rất tốt. Mùa thu năm ấy, Mi Sơn Ngu thị mấy cái anh em bà con tỷ muội tuổi xấp xỉ Giang Trừng theo thường lệ tới Liên Hoa Ổ ở, đoạn thời gian ấy Giang Trừng mỗi ngày đều rất vui vẻ, mỗi ngày cùng bọn họ cùng nhau chơi và luyện công. Thẳng đến có một ngày đi tìm bọn họ chơi Giang Trừng phát hiện, Ngụy Anh bị này đó anh em bà con tỷ muội Ngu thị chặn ở một chỗ không người hậu viện, nhóm bà con ở trước mặt Giang Trừng nhiệt tình dào dạt, ở trước mặt Ngụy Anh lại hoàn toàn là một bộ dạng khác. Ngôn từ chanh chua, thậm chí đối với Ngụy Anh xô xô đẩy đẩy, Ngụy Anh lại trầm mặc ít lời, chỉ là vẫn luôn tìm cách từ vòng vây chui ra. Nhưng nhiều lần đều bị đẩy trở về, bị một đám người Ngu thị vây quanh ở đó tùy ý bắt nạt.

“Các ngươi, các ngươi đang làm gì?” Giang Trừng phẫn nộ vọt vào, đem Ngụy Anh che ở phía sau mình.

Nhìn thấy Giang Trừng, một ít tiểu hài tử(*) trong đó co rúm lại một chút, mà mấy đứa lớn hơn lại vẻ mặt khó hiểu, “Giang Vãn Ngâm ngươi làm cái gì? Ngươi biết cái tiểu tử thúi phía sau ngươi là ai sao? Ngươi có biết dì Tam bởi vì hắn mà bị bách gia tiên môn cười nhạo như thế nào không? Ngươi che chở hắn làm cái gì? Nhanh tránh ra.”

(*)Trẻ con, chỉ người vị thành niên



“Các ngươi, khốn khϊếp, hắn là Liên Hoa Ổ ta Đại đệ tử Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, các ngươi bắt nạt y khinh thường y, chính là khinh thường Liên Hoa Ổ ta. Ở địa bàn nhà ta lại dám bắt nạt người của nhà ta, các ngươi chán sống rồi sao?” Giang Trừng tức sùi bọt mép, nếu không phải Ngụy Anh ở phía sau nắm chặt quần áo hắn, hắn đã muốn xông lên đánh mấy người phía trước.

Kết quả cuối cùng là, Giang Trừng cùng đám tiểu hài tử Mi Sơn Ngu thị đó hoàn toàn bất hòa, Giang Trừng thề, bọn họ một ngày không xin lỗi Ngụy Anh, thì một ngày hắn không cùng bọn họ qua lại. Khẳng định là sau đó Ngu phu nhân cũng biết việc này, nàng cái gì cũng không nói, chỉ là từ ngày đó trở đi, nàng không có mời hài tử Ngu thị tới Liên Hoa Ổ chơi nữa, tuy rằng nàng đối với Ngụy Anh vẫn là không cho sắc mặt tốt, nhưng Ngụy Anh biết chuyện lần này, Ngu phu nhân dùng hành động duy trì cách làm của Giang Trừng.

Nhiều năm như vậy, Ngụy Anh sớm đem những người đó cùng chuyện năm đó vứt ra sau đầu, kỳ thật thời điểm Giang Trừng lao tới đem y bảo vệ ở sau người, y đã cảm thấy không sao rồi. Nhưng Giang Trừng nhiều năm như vậy cùng Mi Sơn Ngu thị vẫn luôn chỉ là khách sáo ngoài mặt, sau khi Ngu phu nhân cùng Sư tỷ không còn, chỉ có ngày Tết mới đưa chút đồ vật qua. Nghe nói Ngu thị cũng có ý tứ tác hợp nữ hài nhà mình với Giang Trừng, nhưng Giang Trừng vài lần tìm lấy cớ không đi Mi Sơn, nên đành buông xuôi suy nghĩ.

Cho nên, “Giang Trừng, ngươi cùng mấy vị trưởng bối nhà cữu cữu của ngươi, tuy là về sau không liên hôn, nhưng mối quan hệ vẫn phải giữ tốt……” Ngụy Anh nghĩ muốn từ giữa khuyên giải, hắn thật sự cảm thấy Giang Trừng một người quá vất vả. Chính là lời nói mới nói được một nửa đã bị đánh gãy, Giang Trừng thực nghiêm túc lắc đầu, Ngụy Anh cũng liền không nói nữa.

“Nói chuyện của ngươi đi, lần này trở về ở lại mấy ngày?” Giang Trừng không tự giác đem Liên Hoa Ổ định nghĩa là Ngụy Anh nhà mẹ đẻ, không có biện pháp, vẫn là nhắm mắt làm ngơ đi, hắn thật sự xem không được hai cái đại nam nhân trước mặt hắn tú ân ái, cho nên hắn phá lệ bội phục Lam tông chủ cùng Lam tiên sinh, hai người này hàm dưỡng thật tốt, thường xuyên ở một bên nhìn rồi mỉm cười, mà không phải giống như hắn chỉ thấy ngứa tay muốn đánh người.

Ngụy Anh cười tủm tỉm, vòng tay qua ôm lấy cổ Giang Trừng, không khách khí đem trọng lượng toàn thân đè qua, Giang Trừng từ nhỏ cũng quen Ngụy Anh như vậy, tập mãi thành thói quen tùy ý y làm càn. “Dù sao gần đây không có việc gì, ta còn không phải muốn ở bao lâu cũng được sao, ngươi cũng sẽ không đuổi ta đi.” Ngụy Anh trả lời phi thường tự tin, Giang Trừng trừng mắt liếc y một cái, nhưng cũng cam chịu. Chỉ là vẫn làm y đi chỉ dạy đệ tử bắn tên, Ngụy Anh liền vui vẻ đồng ý.

Lam Trạm mỗi ngày xử lý các công việc của tiên đốc ở trong sân, Ngụy Anh thì dẫn dắt các đệ tử chăm chỉ luyện tập, Giang Trừng mới có thể tập trung tinh lực xử lý sự vụ Liên Hoa Ổ. Ba người mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, cũng không làm phiền lẫn nhau, nhất thời ở chung trở nên hài hòa hòa thuận, ít nhất Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ bảo trì khoảng cách, lễ phép lui tới, Ngụy Anh cũng rất thỏa mãn.

Hôm nay, dân ở trấn phụ cận Liên Hoa Ổ tới xin giúp đỡ, trong hồ sen có thủy quái, đã đánh chìm vài chiếc thuyền, cũng có hai ba ngư dân biến mất vài ngày không có tin tức. Ngụy Anh xung phong nhận việc mang theo vài tên đệ tử đi xử lý việc này, Lam Trạm vừa lúc có việc đi không được, Giang Trừng nghĩ nghĩ, cùng đi theo y.

Hôm nay thời điểm xuất phát là bảy người, trở về chỉ có sáu người, Giang Trừng không có trở về.

Ngụy Anh vừa trở về liền kéo Lam Trạm xoay người liền đi, Lam Trạm không hỏi một tiếng, hoàn toàn phối hợp. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất quay lại hồ hoa sen, trên mặt hồ mặt nước bình tĩnh, gió thổi nhẹ, hoa sen đã tàn, lá sen lác đác, phong cảnh cuối hè, thoạt nhìn cùng ngày trước không có gì khác nhau. Ngụy Anh cùng Giang Trừng cũng cảm thấy như vậy, Liên Hoa Ổ một đám người đều hạ xuống hồ, từ trên xuống dưới, tới tới lui lui mấy lần. Điều tra đến sắc trời đã tối, Ngụy Anh cảm thấy hôm nay phỏng chừng là muốn tay không trở về, kêu mọi người đi về trước. Lúc này mới phát hiện Giang Trừng cùng bọn họ hạ xuống hồ không có tung tích, càng đáng sợ chính là, Giang Trừng cụ thể là khi nào thì mất tích, căn bản không có một người nhận ra. Ngụy Anh trấn an mọi người rồi về trước Liên Hoa Ổ, lúc này mới mang theo Lam Trạm tới, y ở trước mặt Lam Trạm mới buông xuống ngụy trang, chuẩn bị lao xuống nước tìm kiếm lại bị Lam Trạm kiên quyết ngăn lại.

Ngụy Anh bực bội, muốn hét lên, muốn đối với Lam Trạm nổi bão, Lam Trạm chỉ nắm chặt tay y, Ngụy Anh vài lần muốn tránh thoát đều không được, rốt cuộc hao hết khí lực toàn thân, hai chân run rẩy ngay cả đứng thẳng cũng làm không được, hắn kéo ống tay áo Lam Trạm không ngừng nói chuyện, “Làm sao bây giờ? Giang Trừng không thấy, ta làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta đối mặt thế nào với Giang thúc thúc, Ngu phu nhân cùng Sư tỷ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Giống rất nhiều năm trước tỉnh lại một lần kia ở Phục Ma động, Ngụy Anh lại một lần hỏng mất, lúc này đây, chống đỡ cho y là Lam Trạm.

Một tờ giấy truyền tin của Lam Trạm bay về một nơi ở Vân Thâm, không đến hai canh giờ sau, Lam Hi Thần tự mình mang theo Lam thị một nhóm đệ tử tới.

“A Tiện ngươi đừng vội, chúng ta nhất định sẽ tìm được Giang tông chủ.” Vừa thấy mặt còn chưa kịp vui mừng khi lâu ngày mới gặp lại, Lam Hi Thần chính mình cũng không nghĩ đến hắn cùng Vong Tiện hai người sẽ ở tình cảnh như vậy gặp gỡ, trước mắt việc cấp bách là Liên Hoa Ổ Giang tông chủ, Lam Hi Thần tuy rằng đối với việc Giang Trừng năm đó đối với A Tiện có chút phê bình kín đáo, nhưng mấy năm nay, cũng không thể không thừa nhận, hắn làm Liên Hoa Ổ Giang tông chủ vẫn là có chỗ hơn người.

Lam Trạm nắm lấy đôi tay run rẩy của Ngụy Anh, “Ngươi đem sự tình kỹ càng tỉ mỉ nói một chút, nêu không, chúng ta trước mang một bộ phận người về lại Liên Hoa Ổ, để lại một nửa người ở chỗ này tiếp tục tìm tòi.”

Ngụy Anh đến sức lực nói chuyện còn không có, y tái nhợt một khuôn mặt gật gật đầu.

Tư Truy Cảnh Nghi mang theo một nửa người ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm, những người còn lại trở lại Liên Hoa Ổ. Các đệ tử trở về trước đó cũng tụ tập ở đại sảnh, đại gia không lại lãng phí thời gian, ngươi một lời ta một lời đem sự tình trước đó giải thích rõ ràng, đã gần bốn canh giờ kể từ khi người cuối cùng nhìn thấy Giang Trừng, giờ phút này, sắc trời Vân Mộng hoàn toàn tối đen, ánh trăng cũng bị che giấu dưới những tầng mây, trên đường rộn ràng nhốn nháo náo nhiệt vô cùng, nhưng Liên Hoa Ổ rộng lớn như vậy lại yên tĩnh không một tiếng động, cho dù hạ nhân có đi lại cũng là nhón mũi chân mà đi, lúc này Liên Hoa Ổ, an tĩnh giống như một ngôi mộ.

Lam Hi Thần nhìn về phía Lam Trạm, Lam Trạm nhìn về phía Ngụy Anh, các đệ tử Liên Hoa Ổ nhìn về phía Ngụy Anh, các đệ tử Vân Thâm cũng nhìn về phía Ngụy Anh, mọi người đều nhìn về phía Ngụy Anh. Ngụy Anh cúi đầu ngồi ở chỗ kia, hắn xua xua tay, tìm quản gia tơi làm hắn sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người, sau đó đứng lên, từ túi Càn Khôn lấy ra chuỗi mặt dây chuyền củ sen năm đó sư tỷ đưa cho y quấn quanh eo, hắn đối mọi người nói, “Đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai giờ Mẹo bốn khắc (10h40") tới Diễn Võ Trường tập hợp, đến lúc đó cùng đi hồ hoa sen.”

“Dạ, tuân mệnh.” Liên Hoa Ổ đệ tử hành lễ lui về phía sau hạ.

Các đệ tử Lam thị cũng đi theo lui ra.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Lam thị song bích cùng Ngụy Anh. Một đêm này, đèn đuốc sáng trưng đến tận hừng đông. Lam thị con cháu không có phát hiện dấu vết Giang tông chủ, chỉ tìm được thủy quái tiện tay tiêu diệt. Kết quả vừa mới tảng sáng đại môn Liên Hoa Ổ bị gõ vang, người dân trấn bên cạnh hồ hoa sen tìm tới, nói cho bọn họ một tin tức, Giang tông chủ ngày hôm qua trôi dạt đến nơi đó của bọn họ, giờ phút này còn ở hôn mê, còn thỉnh Liên Hoa Ổ phái người đón hắn về nhà.

Ngụy Anh cùng Lam Trạm mang theo người ngựa nhanh chóng xuất phát, đi thuyền một đường xuống phía dưới, dọc theo đường đi Ngụy Anh lo lắng này kia, miên man suy nghĩ một đống, Lam Trạm cũng không có biện pháp khuyên hắn, một khắc kia nhìn đến Giang Trừng, Ngụy Anh mới buông một nửa tâm, mang theo hắn trở lại Liên Hoa Ổ, sau khi cho y sư chẩn trị, kết quả chuẩn trị khiến người ta dở khóc dở cười: Giang tông chủ sặc nước hôn mê, vấn đề không lớn, thực mau sẽ tỉnh.

Ngụy Anh nắm chặt nắm tay Giang Trừng đứng bên cạnh hồi lâu, Lam Trạm nghiêm túc suy xét, nếu Ngụy Anh muốn đánh người, chính mình có nên ngăn y lại hay không?

Ba người suy xét mọi vấn đề, duy nhất không nghĩ tới chính là vị này cư nhiên chân sẽ bị rút gân dẫn tới đuối nước, lúc sau mới bi thảm bị cuốn vào dòng nước chảy xiết bị cuốn đi xa đến mấy chục dặm thủy lộ, đến hạ lưu mới bị ngư dân phát hiện cứu lên. Kỳ thật Giang Trừng thời điểm bị phát hiện vẫn là thanh tỉnh, hắn là giả vờ hôn mê, bởi vì không nghĩ giải thích lý do vì sao mình bị đuối nước. Sau đó ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện đã bị người báo đưa trở lại Liên Hoa Ổ, Giang Trừng thực nghiêm túc suy xét có nên chuồn đi hay không, kết quả…… Dù sao một bước sai từng bước sai, cuối cùng cũng dẽ bị mọi người phát hiện, điều may mắn duy nhất chính là, ít nhất người ngoài không biết, chỉ có Lam thị song bích cùng Ngụy Vô Tiện biết. Được rồi, đều là người một nhà, mặt mũi của hắn…… mặc kệ đi, còn có thể gϊếŧ người diệt khẩu sao?