Chương 63

Bùi Lạc nắm tay Tề Hoan đi về, lúc sắp tới cổng trường đại học A thì đột nhiên rẽ vào tiểu khu bên cạnh.

Tiểu khu này mới xây, giá cả đắt đỏ, là tiểu khu cao cấp, bên cạnh còn có trường đại học, giá nhà ở đây cao hơn rất nhiều so với mấy tiểu khu khác. Khu này được mở bán vào cuối tháng sáu, chỉ trong nửa tháng đã bán sạch.

Mặc dù gần trường học nhưng cũng không liên quan gì tới Tề Hoan, cậu có làm việc ở trường cả đời cũng không mua nổi nhà ở đây, chỉ là lúc trước Triệu Thước đi qua từng than thở rằng thật lắm kẻ có tiền, nhờ vậy Tề Hoan mới biết được.

Muốn đi vào bên trong phải quẹt thẻ mới có thể vào, Tề Hoan kéo Bùi Lạc nói nhỏ “Chúng ta về trường thôi.”

“Tối nay không về trường.”

Nghe Bùi Lạc nói xong Tề Hoan ngu luôn, không biết Bùi Lạc đang nói nhảm cái gì, cho dù không về trường thì cũng nên tìm một khách sạn nào đó chứ, chạy qua tiểu khu bên này làm cái gì?

Nhưng giây tiếp theo đã thấy Bùi Lạc móc một cái thẻ từ trong ví tiền ra, đặt lên máy quẹt thẻ.

Tích —- Xác nhận thân phận thành công, cổng tiểu khu mở ra.

Tề Hoan đứng nhìn cả quá trình xong thì dụi mắt, còn nghĩ là bản thân thấy ảo giác, chẳng lẽ Bùi Lạc có bạn vừa giàu vừa phóng khoáng như vậy à? Đến thẻ xác nhận thân phận cũng cho mượn.

Bùi Lạc thấy Tề Hoan còn đứng ở bên ngoài trạm gác thì ngoắc ngoắc tay gọi “Qua đây nào.”

Tề Hoan mơ hồ trừng mắt đi theo Bùi Lạc vào trong.

Đến khi quẹt thẻ thang máy thì con số hiển thị tầng mười tám, đến lúc này Tề Hoan mới hồi hồn “Anh tới nhà ai vậy? Bạn anh hả? Khuya rồi còn làm phiền người ta có vẻ không đượt tốt lắm đâu.”

Bùi Lạc thấy Tề Hoan thắc mắc như vậy thì không nhịn được mà cười lên “Không phải bạn, là người nhà của người anh thích.”

“À, ra vậy.” Tề Hoan gật gật đầu, đột nhiên não thông ra thì mở to mắt túm lấy tay Bùi Lạc hỏi “Anh mới nói cái gì?!”

Bùi Lạc có người mình thích! Bọn họ mới xác định quan hệ được mấy ngày thì Bùi Lạc lại nói cho cậu biết hắn có ánh trăng sáng?!!

Thật sự là khốn nạn! Người kia còn đưa thẻ nhà cho Bùi Lạc, cái này phải là loại quan hệ thân mật tới cỡ nào?

Tề Hoan tức tới mức đầu bốc khói, thang máy đã dừng lại, Tề Hoan bước vào đầu tiên, cậu muốn xem thử cái người được gọi là ánh trăng sáng kia rốt cuộc là người nào.

Tòa nhà này mỗi tầng là một hộ, ra khỏi thang máy chính là cửa chính, Tề Hoan nhìn thấy dép đôi tình nhân trên kệ giày thì càng tức.

Người kia đang tuyên chiến với cậu đúng không?

Tề Hoan nén giận thay dép, đi vào trong mới thấy nhà của ‘ánh trăng sáng’ lớn tới mức nào, đây là một tầng được thông nhau, diện tích khoảng chừng ba trăm mét vuông, xem ra người này thực sự rất có tiền.

Bùi Lạc đứng ở phía sau người Tề Hoan hỏi “Thích không?”

Nhà lớn như vậy có ai không thích đâu, nhưng cứ nghĩ tới đây là nơi mà người Bùi Lạc thích ở thì lại tức, giọng nói cũng mang theo mùi chua “Bình thường, phòng khách trống không, đến vật trang trí cũng không có.”

“Đúng là hơi trống, hôm nay anh đi dạo cửa hàng một chút nên chỉ mới mua một ít đồ dùng hằng ngày, những thứ khác chưa kịp mua, sau này chúng ta vào ở thì cùng nhau sắm sửa thêm sau.” Bùi Lạc gật đầu tán thành.

Lửa giận của Tề Hoan càng bốc cao hơn, cuối cùng không nhịn nổi hỏi “Tại sao chúng ta phải trang trí nhà cho người khác?”

“Nhà người khác cái gì….” Bùi Lạc cúi đầu nhìn Tề Hoan, bình thường bạn nhỏ rất bình tĩnh lý trí, hôm nay lại tức thành con cá nóc luôn, hắn lấy tay chọc chọc cái má đang phồng lên của Tề Hoan, không ngoài dự đoán là nhận được một ánh mắt sắc như dao, Bùi Lạc sợ Tề Hoan giận thật nên không dám đùa thêm nữa, chỉ đành thành thật nói “Đây là nhà em.”

Một người dân bản địa vô cùng bình thường không nhà không xe như Tề Hoan nghe xong thì không tin, nói đùa cũng phải có giới hạn, loại nhà này đến tiền đặt cọc cậu còn không trả nổi đâu, chẳng lẽ cậu nằm mơ mua nhà giờ thành thật à?

Tới khi Bùi Lạc vào phòng ngủ, lúc đi ra cầm theo một cuốn sổ màu đỏ đưa cho Tề Hoan.

Lúc này Tề Hoan mới phát hiện ra mọi chuyện có vẻ như đã thoát khỏi phương hướng ban đầu, cậu cầm lấy cuốn sổ màu đỏ, ánh mắt nhìn Bùi Lạc thấy Bùi Lạc đang cười cổ vũ mới giở ra xem.

Tề Hoan cúi đầu nhìn, ở trang thứ hai của cuốn sổ chỗ tên người sở hữu tài sản nhà đất ghi hai chữ Tề Hoan.

Tề Hoan trợn mắt nhìn Bùi Lạc.

“Căn nhà này lúc mới mở bán anh đã đặt mua rồi, lúc đầu định đưa làm quà tốt nghiệp cho em, nhưng không ngờ là em lại giận anh. Nhà mới được xây dựng nên cần mở cửa sổ thông gió một thời gian mới có thể ở được, vậy nên anh lại nghĩ dùng làm quà sinh nhật cùng không tồi. Nhưng hôm qua anh lại nghĩ, vẫn nên tặng sớm cho em thì tốt hơn, ở đây gần đại học A, em ở đây đi học cũng thuận tiện, không cần phải ở ký túc xá chen chúc với người khác, quan trọng là bên này sẽ không bị cúp điện vào buổi tối, sau này em đi học về có muốn tắm rửa gì cũng tiện hơn nhiều.”

Tề Hoan bị Bùi Lạc làm cho ngạc nhiên tới mức không nhúc nhích gì, tới lúc Bùi Lạc mới ôm cậu mới giơ tay đẩy hắn ra “Không đúng, em vẫn chưa rõ tình huống này lắm, anh lấy tiền ở đâu mà mua nhà?”

Đại học A nằm ngay trung tâm thành phố, mấy khu nhà cũ ở xung quanh trường đã lên tới mười vạn một mét, huống chi đây là khu nhà mới xây thì giá còn đắt gấp đôi, căn nhà nguyên một tầng này chắc chắn giá trị phải hơn tám con số.

Bùi Lạc chỉ là một người chất phác từ trong núi đi ra thì lấy tiền đâu mà mua nhà? Cho dù có đi làm ở thế giới ngầm cũng không nhiều tiền như vậy được.

“Trong nhà anh có ít tiền.” Bùi Lạc cũng không có cách nào trả lời bạn nhỏ, hắn cũng không quá quan trọng vấn đề vật chất, nhưng sống nhiều năm như vậy có khi ngao du ở nhân gian, ít nhiều gì cũng tích lũy được một số tiền, có thể mua được cỡ chục căn nhà như vậy.

“Có ít tiền như vậy nên mới ở trên núi Đinh Thứu à? Cái nơi đến chim cũng không thèm ỉa kia.”

“Núi Đinh thứu khá yên tĩnh, không ai làm phiền.” Bùi Lạc im lặng suy nghĩ một lúc, nhớ lại nguyên nhân bản thân chọn núi Đinh Thứu làm nơi ngủ say.

Tề Hoan lắc đầu đầy khó tin, thế giới của người có tiền cậu thực sự không thể hiểu được.

Nhưng điều làm cậu đau đầu nhất chính là người bạn trai một nghèo hai trắng lại đột nhiên biến thành người có tiền, mà cho dù có tiền cũng không thể tiện tay mua một căn nhà lớn như vậy chứ, tiền cũng đâu phải là gió thổi tới đâu.

Nghĩ lại, lúc cuối tháng sáu đã mua nhà rồi, lúc tốt nghiệp Tề Hoan tỏ tình với Bùi Lạc, thế mà lúc đó Bùi Lạc còn nói hai người họ không phù hợp?

Đã có ai thấy một người tay trái mua nhà tay phải nói với đối tượng được mua nhà cho là hai chúng ta không hợp nhau chưa?

Tề Hoan đã thấy rồi, mà người này bây giờ chính là bạn trai cậu.

Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy Bùi Lạc chính là người ‘miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật’, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, chắc chắn người này đã sớm thích cậu rồi nhưng vẫn tỏ vẻ không thích.

May là bọn họ đã không bỏ lỡ nhau.

Tề Hoan vui như mở hội nhào qua ôm lấy Bùi Lạc, ngẩng đầu hôn lên.

Vóc người Bùi Lạc rất cao, Tề Hoan phải nhón chân lên mới hôn tới môi hắn, đây vẫn là nụ hôn chính thức đầu tiên giữa hai người, vẫn là do Tề Hoan chủ động, Bùi Lạc hơi ngừng một chút rồi lại siết eo Tề Hoan làm sâu thêm nụ hôn này.

Lần đầu tiên Tề Hoan biết rằng chỉ hôn thôi cũng khiến người ta động tình, lúc hai bờ môi tách nhau ra còn mang theo sợi tơ bạc óng ánh.

Con người đen nhánh của Bùi Lạc chăm chú nhìn Tề Hoan, Tề Hoan không nhịn nổi nữa, cậu đẩy Bùi Lạc ngã xuống sô pha rồi ngồi đè lên người hắn, tay vươn ra muốn cởi thắt lưng Bùi Lạc.

Bùi Lạc giữ tay Tề Hoan lại, hơi thở nặng nề “Không được, không có T.” (Tui cũng không biết chữ T này là gì, có thể là BCS)

“Nhưng bây giờ em muốn.” Đuôi mắt Tề Hoan vì động tình mà nhiễm một màu đỏ, ánh mắt long lanh, lúc này đầu óc như bị hỏng mà kêu “Em muốn anh mạnh mẽ dạy dỗ em, mang tất cả những kiến thức anh học được truyền lại cho em.”

Bùi Lạc nghe xong thì ánh mắt lại thêm tối, hơi thở nặng nề lên tiếng “Là do em nói đó.”

Vừa dứt lời đã xoay người đè Tề Hoan phía dưới.

****

Sáng hôm sau, lúc Tề Hoan tỉnh dậy chỉ cảm thấy phần eo như rời ra, phía sau cũng rất đau, ký ức về tối hôm qua khá hỗn loạn, cậu nhớ mang máng lúc đầu là hai người làm ở ghế sô pha, sau lại lăn xuống đất, rồi quỳ gối nằm úp sấp trên giường một lần, cuối cùng Bùi Lạc ôm cậu vào nhà tắm, lúc đầu cũng chỉ định tắm thôi nhưng kết quả lại không nhịn được tới thêm một lần.

Lần đầu tiên đã kịch liệt như vậy, nói thật là kỹ thuật của Bùi Lạc không được tốt lắm, thiếu chút nữa Tề Hoan tưởng mình sắp chết rồi, lúc sau phải cắn răng chịu đựng một lúc mới không có ngất.

Tối hôm qua vẫn chưa ăn cơm, bây giờ bụng Tề Hoan đã kêu rột rột, cậu mở điện thoại định đặt đồ ăn ngoài tới, kết quả vừa mở điện thoại đã thấy tin nhắn wechat của giáo viên gửi lúc mười giờ tối hôm qua, nói rằng hôm nay sẽ đến trường học, bảo cậu nếu có vấn đề gì có thể tới văn phòng tìm ông ấy.

Tề Hoan nhăn mũi, tối hôm qua đúng là cậu có nghe tiếng chuông, cậu chưa trả lời tin nhắn của thầy, đúng là gần đây có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng tại sao cứ phải là hôm nay chứ?

Tề Hoan cắn răng chịu đau đứng lên, trên người đều là vết xanh xanh đỏ đỏ đầy ái muội, bộ quần áo ném ở phòng khách chắc là đã nhăn thành một cục không thể mặc tiếp được nữa rồi, còn phải đi về ký túc xá một chuyến nữa. Động tác của cậu làm Bùi Lạc thức giấc, hắn miễn cưỡng mở mắt, eo Tề Hoan rất nhỏ, phía sau còn có hai lúm đồng tiền rất rõ, Bùi Lạc gối đầu lên cánh tay, hôn nhẹ lên một bên lúm đồng tiền rồi cất giọng đầy lười biếng mang theo sự thỏa mãn khi ăn no “Sao không ngủ thêm lúc nữa?”

“Hôm nay thầy tới trường, em có vài vấn đề muốn hỏi thầy.” Tề Hoan lấy khăn tắm quấn phần dưới lại, lúc vén chăn muốn xuống giường thì đau eo suýt nữa ngã xuống, may mà có Bùi Lạc nhanh tay đỡ lấy, Tề Hoan vừa định nói cảm ơn lại nhìn thấy Bùi Lạc đang trần trụi không mảnh vải che thân, đầu lại nhảy ra cảnh tượng tối hôm qua, mặt lập túc đỏ lên giận dỗi nói “Anh mau mặc đồ vào đi.”

Bùi Lạc không nói gì, lấy áo choàng tắm mặc vào rồi mở tủ quần áo lấy bộ đồ theo mùa đưa cho Tề Hoan, cậu vội vàng cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay.

Trong gương là một chàng trai có dáng người đẹp đẽ, bộ đồ rất vừa người, cũng không biết Bùi Lạc mua lúc nào, lúc Tề Hoan rửa mặt xong đi ra thì Bùi Lạc đã thay quần áo xong rồi.

Phòng khách còn bừa bộn hơn cả phòng ngủ, quần áo ném khắp nơi, còn có qυầи ɭóŧ cũng bị vò thành một cục ném dưới bàn trà, Tề Hoan thấy nóng hết cả mặt, cậu quay người định nhặt lên nhưng phía sau đã truyền tới cơn đau làm cậu hít khí.

Vừa nghĩ tới hôm nay còn phải về trường thì Tề Hoan muốn khóc, cuối cùng cậu cũng biết tại sao muốn nghiên cứu khoa học cũng cần phải có một cơ thể khỏe mạnh.

Bùi Lạc gọi đồ ăn ngoài, đều là những món tốt cho hệ tiêu hóa.

Trước khi đi Tề Hoan còn nghe Bùi Lạc nói buổi trưa sẽ mang cơm cho cậu, Tề Hoan đang đổi giày nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi lại “Anh biết nấu ăn hả?”

Nói thật, nhìn thế nào cũng thấy Bùi Lạc không giống như người biết nấu ăn, Tề Hoan cũng không định để Bùi Lạc phải nấu cơm, trong nhà chỉ cần có một người biết nấu ăn là được rồi, Tề Hoan tự thấy trình độ nấu ăn của bản thân cũng không tồi, bởi vậy cậu chưa bao giờ yêu cầu bạn đời của mình cũng phải biết nấu ăn.

Ánh mắt Bùi Lạc vẫn luôn nhìn theo Tề Hoan, nhìn cậu thay giày, thấy Tề Hoan ngạc nhiên như vậy thì tỏ vẻ không để ý trả lời “Nấu ăn có gì khó đâu.”

Tề Hoan không nhận ra giọng nói của Bùi Lạc có vấn đề, chỉ ồ một tiếng rồi thôi, trước khi đi còn bị Bùi Lạc nhét chìa khóa vào tay.

“Đây là chìa khóa nhà, đừng có làm mất.”

Tim Tề Hoan như có làn nước ấp chạy qua, đây là nhà của riêng cậu và Bùi Lạc, Tề Hoan hôn lên cằm Bùi Lạc một cái, cố nén ngại ngùng mà nói “Chồng là tốt nhất.”

Ánh mắt Bùi Lạc lại tối lại.

Tề Hoan thấy vậy thì hốt hoảng chạy khỏi cửa, tối hôm qua cậu đã được cảm nhận rồi, cậu sợ nếu không chạy nhanh thì có khi sẽ không thể đi được nữa.