Chương 9: Thuê chung nhà

Phương Dao ngồi khoanh chân trên sô pha sạch sẽ thoải mái, mở túi khoai tây chiên ra, hưởng thụ thời gian thích thú sau khi tan làm, không nhịn được cảm khái:

Hóa ra cô đi lạc hơn hai mươi năm vận may tốt, toàn bộ đều lạc ở chỗ này!

10 giờ, Phương Dao xem phim xong, cô dọn rác và trải phẳng nếp nhăn mình ngồi trên sô pha, cầm đồ ngủ đi tắm rửa.

10 giờ rưỡi, Tưởng Hàn Chu xách theo túi công văn, mệt mỏi trở về.

Chìa khóa xoay nửa vòng, cửa phòng đẩy ra một khe hở nhỏ, Tưởng Hàn Chu nhìn thấy trong phòng có tia sáng, ngẩn ra, lông mày khẽ nhíu lại.

Chủ nhà lại cho thuê phòng ư?

Tưởng gia cũng từng giàu có, sau đó khi phá sản Tưởng Hàn Chu còn đang đi học, không có sức lực thay đổi cái gì, anh một đêm từ thiếu gia được mọi người tung hô trở thành thiếu gia nghèo túng mắc nợ.

Cũng may cuộc sống khổ cực không quá dài, năm thứ hai Tưởng Hàn Chu tốt nghiệp đại học, dựa vào năng lực của mình bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đến bây giờ cũng coi như có chút thành tựu.

Nhưng nơi này là chỗ ở khi Tưởng Hàn Chu mới gây dựng sự nghiệp, căn phòng thuê đầu tiên lúc khổ nhất.

Có lẽ anh có một số đam mê đặc biệt, cho dù sau này không ở vẫn luôn thuê, thỉnh thoảng mới tiến vào nhìn xem.

Chỉ là không ngờ tới chủ nhà tham lam, rõ ràng chi phí anh trả đủ trả tiền thuê cả hai phòng.

Trong lòng Tưởng Hàn Chu không vui, tính toán có nên bỏ tiền ra mua căn phòng này hay không.

Anh đẩy cửa đi vào trong nhà, nhìn một vòng chỗ cửa, phát hiện ngoại trừ giày ở cửa và đèn sáng lên ra, thì không thấy được dấu vết có người khác sinh sống.

Không tệ lắm, có lẽ ngày mai có thể tìm chủ nhà, bảo ông ta đuổi người đi.

Tưởng Hàn Chu đang nghĩ ngợi, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, tay nắm cửa mở ra hoàn toàn, anh nghe thấy giọng hát của người phụ nữ, giẫm lên tiếng nước đi ra.

Phương Dao tắm rửa xong thì mặc đồ ngủ vào, trong nhà chỉ có mình cô, cô không mặc áσ ɭóŧ, cứ tùy ý mặc váy ngủ rồi mở cửa phòng tắm.

Trước khi tắm cô chỉ mở đèn nhỏ, hiện giờ độ sáng trong phòng không đúng lắm, Phương Dao nhìn về phía cửa theo bản năng…

Thấy được đứng ở đó, là Tưởng Hàn Chu vẻ mặt không tốt.

Bốn mắt nhìn nhau, Phương Dao cứng đờ.

Bạn trai của Trần Vãn Ý là bạn thuê cùng phòng của cô sao?

Không phải là chủ nhà nói một hai năm anh sẽ không trở về ư?

Nhưng mà hiện giờ không phải là trọng điểm.