Chương 1: Muốn hôn



Mười giờ sáng.

Lại một năm tốt nghiệp mới.

Trì Hạ cùng đám bạn cùng phòng đến KTV gào hét đến nửa đêm, buổi sáng phải đưa Mạc Tiểu Hi lên chuyến tàu cao tốc đầu tiên đến Hải Thành trước khi đi về nhà ngủ.

Đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại cứ như đòi mạng liên tục reo lên.

Sờ soạng mấy lần không tìm thấy, Trì Hạ nhấc chăn chùm lên đầu lại.

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Sau một phúc im lặng, chuông lại tiếp tục reo.

“A... Còn muốn để cho người khác sống không vậy.”

Vừa buồn ngủ vừa mệt, Trì Hạ liền sắp nổi điên.

Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, một hồi lâu mới lấy điện thoại di động từ trong chắn ra.

Bốn cuộc gọi nhỡ đều đến từ cùng một dãy số lạ, được đến từ Hoa Kỳ.

Phản ứng đầu tiên của cô là kẻ lừa đảo hiện nay dai dẳng quá, không ai bắt máy cứ gọi tiếp.

“Ding...” Một tin nhắn đến, số lượng từ không dài lắm, liếc mặt có thể xem được toàn bộ.

“Trì Hạ nghe điện thoại, tôi là Triệu Tắc Khiêm.”

Triệu..... Tắc Khiêm?

Đại não Trì Hạ phút chốc hỗn loạn, ký ức bị lãng quên về anh dần dần hiện lên trong đầu.

Thiệu Tắc Khiêm chính là thanh mai trúc mã thời thơ ấu của cô, khi còn nhỏ hai gia đình Trì Thiệu sống ở đối diện nhau, anh còn có một người em trai tên là Thiệu Tắc Diên, so với hai người nhỏ hơn tới bốn tuổi.

Ba Thiệu mẹ Thiệu đều bận rộn đi công tác, hai anh em gần như lớn lên trong nhà Trì Hạ.

Vào mùa đông năm thứ ba trung học, nhà Thiệu gia bởi vì điều động công tác mà rời khỏi Văn Thành, Trì Hạ cũng bởi một số lý do cá nhân cũng cắt đứt liên lạc với hai anh em họ.

Trì Hạ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình đã tối đen một hồi.

Đã gần năm năm cô không liên lạc với anh, lại đột nhiên gọi điện đến không biết đã xảy ra chuyện gì?

Chuông lại reo lên, do dự vài giây Trì Hạ bắt máy cuộc gọi.

“Xin chào.”

Sau một hồi im lặng, một giọng nam trong trẻo vang từ điện thoại: “Trì Hạ, tôi là Triệu Tắc Khiêm.”

“Ok, tôi biết.”

“Cái đó...” Thiệu Tắc Khiêm hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm lớn mới tiếp tục nói: “Chuyến bay của Thiệu Tắc Diên đến thành phố Z lúc 11h30, cậu.... Cậu có thể đến đó đón người ở sân bay một chút có được không?”

Giọng nói Thiệu Tắc Khiêm càng lúc càng nhỏ, dù sao đã mấy năm không liên lạc với nhau, đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy làm anh hoàn toàn không có dũng khí.

Muốn trách thì trách tiểu tử thúi Thiệu Tắc Diên kia, người không nói một lời liền mua xong vé máy bay, làm thủ tục đăng ký xong mới gọi điện thoại thông báo cho anh, nói kết quả thi đại học đã được gởi tới, muốn đến thành phố Z để tham quan, phiền toái an bài giúp cậu sắp xếp hành trình.

Không cho anh có cơ hội cự tuyệt liền cắt đứt điện thoại, chờ khi Thiệu Tắc Khiêm gọi lại thì cậu cũng đã lên máy bay.

Thiệu Tắc Khiêm không biết em trai mình đang có ý đồ gì, hay cậu chính vì theo đuổi Trì Hạ đi.....

“Hả?”Trì Hạ có chút ngốc không hiểu, “Cậu ta không cần đi học sao?”

“Kỳ thi đại học vừa kết thúc, thi được 683 điểm, chuẩn bị nộp đơn vào đại học Z, nói muốn trước tiên xem trường học thế nào, liền trộm mua vé máy bay, cũng chưa cùng tôi với ba mẹ chưa bàn về chuyện này.”

Trì Hạ: “....”

Thiệu Tắc Diên xác thực có khả năng làm ra việc này, từ nhỏ cậu là người đã có chủ ý.

Bất quá, trong ấn tượng của cô thằng nhóc đó vẫn ở trường sơ trung bây giờ đã đổ vào được đại học rồi.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi, chính mình thật sự muốn già rồi.