Chương 8: Hai mặt

Cô gái nghe vậy liền nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, Trì Hạ xấu hổ mà cười.

Cô gái mặt đỏ lên, thấp giọng nói câu gì đó, rồi xoay người bỏ chạy.

Này, đợi đã, cô không phải mà.

.....

Người phục vụ bưng đồ uống cho hai người.

Thiệu Tắc Diên cắm ông hút vào ly đẩy đến trước mặt cô.

“Tối hôm qua ai đã hứa với em sẽ không nối loạn dây tơ hồng?”

“Vừa rồi không tính, chị một câu vẫn chưa nói mà.” Trì Hạ nói rõ lập trường của mình.

“Chị không đem người đuổi đi, chính là dung túng, cũng coi như là vậy.”

“Ý cậu từ giờ chở đi, phàm có người xuất hiện ở bên cạnh cậu, đối với nữ sinh có mưu đồ quấy rối, chị phải đến đem các cô ấy đuổi đi?”

“Đúng vậy.”

Trì Hạ: “...”

Cậu nhìn cô lớn lên trong giống kẻ bệnh tâm thần không hả?

“Vậy lỡ như chị không cẩn thận chia rẽ định mệnh thật sự của em thì làm sao đây?”

“Chị cứ việc hủy, không biến mất được.”

Này, cô hủy sẽ không biến mất, xem ra tiểu tử này muốn đoạt tuyệt tình yêu thật rồi.

Nội tâm Trì Hạ chửi thầm, cúi đấu uống một hớp lớn sinh tố.

“Được rồi, chị sẽ cố gắng hết sức.”

Dù sao thì sao này một tuấn mới gặp một lần.

“Cảm ơn tỷ tỷ.” Thiệu Tắc Diên bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.

“Thật sự không nhìn ra cậu còn lại có hai mặt đó, mới vừa rồi đối mặt với con gái người ta, trên mặt xém rớt băng ra ngoài.”

Thiệu Tắc Diên chẳng quan tâm đến ngữ khí của cô: “Em không quen biết cô ấy.”

Được rồi, cậu đẹp trai cậu nói có lý.

Hai người ngồi trong quán chốc lát, nhìn đồng hồ gần mười hai giờ.

Trì Hạ dẫn cậu đến nhà ăn, hai người đều không đói bụng, tùy tiện ăn một miếng rồi chuẩn bị về nhà.

Thiệu Tắc Diên nhớ tới tủ lạnh đã trống rỗng, lại bảo cô dừng siêu thị ở gần đó.

Xương sườn, rau dưa, trái cây, sữa chua, đồ ăn vặt... Xe đẩy đã đầy ắp.

Thời điểm ra tính tiền, phía trước Thiệu Tắc Diên là một bà mẹ trẻ đang dẫn theo đứa bé gái ba bốn tuổi.

Cô bé mặc chiếc váy màu đỏ, cột hai cái bím tóc, khuôn mặt trắng nõn mềm mại nhưng bông, mắt to chớp chớp nhìn Thiệu Tắc Diên.

Vốn dĩ muốn cầm góc áo mẹ mình, nhưng không biết lúc nào đã tới bên người Thiệu Tắc Diên, nắm lấy quần cậu không buông.

“Ha ha ha ha ha....”

Trì Hạ cười đến nghiêng ngả.

Cô bé này có tiền đồ, tuổi còn nhỏ đã biết ôm đùi soái ca.

Mẹ cô bé nhìn cô, hơi bắt đác dĩ mà nói: “Gia Ngạc, lại đây với mẹ, không được vô lễ với anh trai.”

Cô hé tên Gia Nhạc nhìn mẹ rồi lắc đầu, hai tay càng nắm chặt hơn.

“Cháu có thể ôm cô bé được không?” Thiệu Tắc Diên dò hỏi ý kiến mẹ cô bé.

“Có thể, nhưng.....”

Cô bé giống như không cho người lạ ôm.

Nửa câu sau còn chưa nói xong, thì thấy Thiệu Tắc Diên ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Gia Nhạc, cô bé lập tức dang hai tay muốn ôm.

Bị vả mặt nhanh như vậy, mẹ cô bé bất đắc dĩ lắc đầu.

Xem ra mặc kệ nữ sinh bao nhiêu tuổi, điều không thể cự tuyệt soái ca.

Thiệu Tắc Diên đem Gia Nhạc đứng lên, ba người đứng chung một chỗ tạo thành tổ hợp đẹp mắt.

Trì Hạ cẩn thận sờ lên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé: “Này bạn nhỏ, em ăn cái gì mà lớn lên dễ thương vậy nhỉ?”

Cô bé nhìn Thiệu Tắc Diên, lại nhìn qua Trì Hạ: “Em lớn lên nhờ sữa mẹ.”

Mẹ Gia Nhạc: “...”

Cô bé cũng không cần phải thành thật đến vậy đầu.

“Em cũng quá đáng yêu đi.” Trì Hạ nhịn không được, lại nhéo cánh tay mum múp của Gia Nhạc.

“Chị ơi, chị đẹp quá, chị có cùng anh trai sẽ kết hôn giống ba mẹ em sao? "