Chương 10: Kim ốc tàn kiều

Chơi game đã chán.

Thiệu Tắc Diên gọt vỏ táo đưa cho Trì Hạ đang nằm sấp trên sô pha xem đoạn video ngắn.

Sau khi đưa táo cho cô, cậu đi trở về phòng ngủ, gọi điện cho mẫu thân đại nhân Văn Phái Linh một cú điện thoại.

Rốt cuộc đối với người bận rộn công việc như bà, bỏ lỡ cuộc điện thoại này, phải mất vài ngày mới liên lạc lại được.

Trì Hạ coi phim hài, đang cù cù cạc cạc cười thì nhận được cuộc gọi video từ Mạc Hiểu Tích, thuận tay liền chấp nhận.

Mạc Hiểu Tích nhìn cái miệng to trên màn hình điện thoại, dọa đến trầm mặc vài giây không dám hé răng.

Phiền toái ngài Hạ có thể giữ chút nào hình tượng của mình được không hả?

Đầu giây bên kia chậm chạp không lên tiếng, Trì Hạ cố ý cất cao giọng nói: “Tiểu Tích Tử, nhìn thấy ai gia còn không mau quỳ xuống.”

“Tớ quỳ cái đầu cậu, ngày mai là lễ tốt nghiệp, hôm nay cậu sau còn chưa trở về ký túc xá.”

Trì Hạ nhàn nhạt liếc nhìn ngoài phía cửa sổ: “Hôm nay trời mưa cả ngày, với kỹ thuật lái xe của mình, tớ không muốn ra đường gây tai họa cho người khác.”

“Hắc.....” Mạc Hiểu Tích liếc Trì Hạ: “Thời điểm cậu mua chiếc xe tồi tàn này cậu không ra khỏi cửa à?”

Trì Hạ: “...”

Cô dỗi rồi không muốn nói chuyện nữa.

Trì Hạ vẻ mặt thay đổi chuyển sang nịnh nọt: “Không phải cậu không ở ký túc xá sao, nếu cậu sớm có thể trở lại, tớ khẳng định cũng sẽ trở về theo.”

“Trì Tiểu Hạ.” Mạc Hiểu Tích đột nhiên tăng cao âm lượng, mắt cô gần như trợn ngược: “Cậu nhìn xem tớ đã gởi cho cậu bao nhiêu tin nhắn wetchat.”

A!

Trì Hạ lúc này mới nhớ ra, thời điểm khi chơi game sợ bị làm phiền, nên cô đã đem tất cả ứng dụng như wetchat đều tắt hết thông báo.

Sau đó lại chơi quá phấn khích, đến nỗi quên mất luôn chuyện này.

Quả nhiên, khi mở ra wetchat, liền thấy Mạc Hiểu Tích đã gởi vài tin nhắn cho cô.

Lão đại của cô ấy trước nay lấy áp bức cô ấy làm niềm vui, hôm nay lại tốt bụng đến mức cho cô ấy nghỉ nửa ngày để cô có thể đến kịp thành phố Z trước lúc 6 giờ tối bằng đường cao tốc.

Trì Hạ coi thời gian, bây giờ chắc cô cũng đã ở trong ký túc xá.

Trì Hạ chột dạ cười đến nheo cả đôi mắt: “Chị Tích, tớ sai rồi, sáng mai tớ sẽ quay lại, lúc đó chúng ta không say không về nhé.”

Mạc Hiểu Tích cho cô ánh mắt biết thức thời.

Hai người lải nhải hàng huyên hơn nửa giờ, đa phần đều là Mạc Hiểu Tích nói, oán giận ông chủ phúc hắc lại biếи ŧɦái của cô nhưng sao lớn lên đại đẹp trai đến vậy.

Trì Hạ hít hít cái mũi, làm như có thật mà nói: “Sao tớ lại ngửi được mùi gian tình thế nhỉ.”

Mạc Hiểu Tích hầm hừ mà trừng mắt nhìn cô: “Mẹ kiếp, cho dù Mạc Hiểu Tích tớ có mắt mù đi nửa, tớ cũng sẽ không xem trọng hắn.”

Trì Hạ bĩu môi, tỏ vẻ không quá tin tưởng.

Cô hối hận khi nãy không ghi âm lại câu nói này, cũng không biết sau nay có cơ hội vả mặt cậu ấy hay không.

Ngồi có chút mệt, Trì Hạ thuận thế nằm trên tay vịn sô pha.

Thiệu Tắc Diên bưng ly sữa nóng từ phía sau lưng đưa cho cô.

Mấy ngày nay cô ăn thật sự quá nhiều, cơm nước xong còn được chuẩn bị cho dĩa trái cây, trước khi ngủ còn được một ly sữa nóng.

Trì Hạ cảm thấy cân nặng của mình tăng lên nhanh chóng.

Trì Hạ nhíu mày, ngồi dạy sau đó lùi lại.

“Chị mới vừa ăn quả táo, uống không nổi nửa.” Trì Hạ đáng thương vô cùng mà chớp mắt, nhưng người nào đó không dao động.

“Cậu giúp chị uống đi.” Trì Hạ nhẹ giọng nói, người nào đó như cũ cầm cái ly.

“Không được sao?” Trì Hạ ngẩng mặt,không cẩn thận hướng về Thiệu Tắc Diên làm nũng.

Thiệu Tắc Diên từ trên cao nhìn cô, đây vẫn là lần đầu cậu thấy cô làm nũng, như có một sợi lông vũ xẹt qua trong tim cậu, làm trong lòng cậu ngứa ngáy không ngừng.

Hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, Thiệu Tắc Diên ở trong lòng nhắc nhở bản thân: Mau nhịn xuống.

Cậu không được tự nhiên mà đáp, thanh âm có vẻ khàn khàn: “Được.”

Nói xong, đem ly sửa bò uống một hơi cạn sạc