Chương 12: Cơn sốt

"Trì Hạ, tôi có thể chụp chung với cậu một tấm được không?”

Trì Hạ quay đầu, thấy trong nhóm người có một số nam sinh trong lớp.

Cậu ta cúi đầu, mặt hơi hồng hồng, không dám nhìn thẳng vào mặt Trì Hạ.

Khả năng đưa ra yêu cầu chụp ảnh chung với cô, cũng đã lấy hết can đảm.

Ở trong trí nhớ Trì Hạ , bốn năm qua cô cũng cậu ta chưa nói được mấy câu.

Trì Hạ vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, ngoại trừ đôi mắt có hơi sưng, những cái khác đều vẫn ổn.

Bật chế độ làm đẹp lên là sẽ không nhìn ra được.

“Yên tâm, nhìn chị rất đẹp.” Thiệu Tắc Diên sủng nịnh nói.

Trì Hạ biết cậu đang dỗ dành cô, bất quá lời này cũng khiến cho người ta vui vẻ.

Thiệu Tắc Diên giúp hai người chụp vài tấm hình.

Khi chụp xong, nam sinh tiếp nhận lấy điện thoại vẫn luôn không ngừng nói cảm ơn Thiệu Tắc Diên.

Cuối cùng còn quay sang cảm ơn Trì Hạ.

Có người dẫn đầu, lần lượt có nam sinh khác cùng cô xin chụp hình chung, trong đó có mấy người cô không nhận ra.

Trì Hạ ngượng ngùng từ chối, cô không muốn giống như linh vật trên quảng trường chuyên dùng cho người khác chụp ảnh, người chụp ảnh xung quanh lần lượt thay đổi.

Dần dần, Thiệu Tắc Diên mất hết kiên nhẫn, sắc mặt sầm xuống đen như đít nồi.

Trì Hạ là của cậu, những kẻ này là ai chứ!

Thiệu Tắc Diên nheo đôi mắt, mang theo vài phần ý vị nguy hiểm, thành công khiến cả đám nam sinh muốn tính chụp hình đều lùi lại.

Cậu đi đến bên người Trì Hạ, cánh tay ôm lấy eo cô mà làm nũng nói: “Chị, chị còn chưa có chụp chung với em đó.”

Nói xong, Thiệu Tắc Diên lấy điện thoại ra, làm vẻ mặt vô hại, vòng tay qua vai Trì Hạ bắt đầu chụp ảnh.

Vừa nãy Trì Hạ vẫn luôn đứng thẳng lưng, trên mặt chỉ cười theo hình thức.

Mà cùng Thiệu Tắc Diên chụp chung, động tác hai người lại thân mật đi rất nhiều, cho đối phương ôm bả vai cùng eo, tạo biểu cảm hài hước trước ống kính.

Cuối cùng Trì Hạ còn đem mũ tốt nghiệp đội lên trên đầu Thiệu Tắc Diên.

Những động tác thân mật này không khác gì của các tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.

Quả nhiên, sau khi hai người chụp ảnh, không còn nam sinh nào tới xin chụp ảnh cùng.

Người nào đó thật sự hài lòng.

Đám người dần dần giải tán, Trì Hạ nhờ Thiệu Tắc Diên cầm hoa về nhà.

Các cô ở lại kí túc xá trụ lại một đêm cuối cùng, ngày mai là phải hoàn toàn rời đi.

Từ thành phố Z đến nhà Trì Hạ phải yêu cầu đi qua 2 chuyến tàu điện ngầm, Trì Hạ sợ cậu không quen với nơi này bị lạc, nên cô đã đặc chuyến xe trực tuyến cho cậu.

Chẳng qua sau khi nhìn lại phí thanh toán, nhất thời có chút đau thịt.

Ô ô ô.....

Thiệu Tắc Diên vừa về đến nhà đã gởi tin nhắn wetchat thông báo mình đã về đến, Trì Hạ đã nhận được biểu tượng cảm xúc cậu gởi.

Mãi cho đến 9 giờ tối, cậu vẫn chưa nhận được phản hồi từ cô.

Mặc dù biết cô ở trong trường học sẽ rất an toàn, nhưng Thiệu Tắc Diên vẫn nhịn không được mà lo lắng.

Lại chờ qua một tiếng, cảm thấy tin nhắn wetchat cậu gửi đi đều vô ích.

Thiệu Tắc Diên nhịn không nổi gọi điện video cho Trì Hạ, qua hơn nửa ngày mới có người bắt máy.

“Tùng Tùng.....”

Trì Hạ rõ ràng đã uống say, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng có chút mê ly.

Điện thoại còn cầm không vững, bóng người qua màn hình lúc lớn lúc nhỏ.

Bên cạnh dường như có rất nhiều người, tiếng khóc cùng tiếng ca hòa lẫn vào nhau.

Người hát chính là Châu Hoa Kiện, cậu ấy ở đây bắt chấp lời nhạc mà chỉ hú một cách mù quáng.

Nhìn dáng vẻ tất cả họ đã uống quá nhiều.

“Chị uống quá nhiều.”

“Chị không có.” Trì Hạ duỗi ngón trỏ ra lắc lư l: “Chị.... còn có thể uống được.”

Trì Hạ mặc bộ đồ ngủ cài cúc phía trước, hai cái nút phía trên đều được mở.

Thiệu Tắc Diên có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp cùng với rãnh khe búi thấp thoáng của cô, cơ thể cậu cảm thấy khô nóng.