Chương 13: Cần thêm tiền

Khuôn mặt nhỏ nhắn Trì Hạ đỏ bừng.

Thiệu Tắc Diên dán miến hạ sốt lên trên trán cô, rồi nằm xuống ở bên cạnh.

Canh thời gian, cách nửa tiếng đều kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể cô, đắp chăn ngay ngắn lại.

Vật lộn hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cơn sốt cô đã giảm dần.

Thiệu Tắc Diên đem cô gọi dậy, đút cô chén cháo đã nấu từ trước.

Sau khi uống xong viên thuốc hạ sốt khác, cô mới được tiếp tục ngủ.

Khi Trì Hạ lần nửa tỉnh đã là 4 giờ chiều.

Quần áo trên người cô đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Trì Hạ ngồi dậy, mê mang nhìn xung quanh bốn phía, thì phát hiện đang ở trong phòng ngủ của mình.

Tối hôm qua họ đã uống quá nhiều, không chỉ những người trong phòng ký túc xá, mà phòng cách vách cũng đi qua cùng nhau uống.

Ký ức Trì Hạ có chút rời rạc.

Chỉ nhớ mang máng Thiệu Tắc Diên tới ký túc xá tiếp cô.

Còn việc lúc sau đã xảy ra đều không nhớ nổi.

Khi Thiệu Tắc Diên đi vào phòng ngủ, cậu nhìn thấy Trì Hạ đưa lưng về phía cửa, ngồi ở mép giường phát ngốc.

Một hồi thở dài, một hồi dùng tay đấm giường, hình như cô đang hối hận điều gì đó

“Cốc Cốc Cốc...”

Thiệu Tắc Diên gõ cửa vài lần, mới kéo lại được suy nghĩ của cô.

Trì Hạ quay đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại,bộ dạng thực ủy khuất: “Chị có phải là rất mất mặt không?”

“Không có, chỉ là sau này chị đừng uống nhiều vậy nữa.”

Này có được tính cho ăn trước mật ngọt, rồi cho một cái tát không?

“A......” Trì Hạ thanh âm mang theo khóc nức nở: “Xem ra chị vẫn làm mất mặt.”

Thiệu Tắc Diên đưa tay xoa cằm, giọng nói chắc chắn: “Thật sự không có.”

“Chị thề, từ nay về sau chị sẽ không bao giờ uống nhiều như này nữa.”

“Không cần.” Thiệu Tắc Diên cười nói: “Lôi công đều rất bận.”

Trì Hạ: “...”

Kỳ thật Thiệu Tắc Diên rất muốn hỏi cô rằng: “Đã dài đến vậy.” đến tuột cùng có nghĩa gì?

Nhưng xem ra cô thật sự ăn năn hối hận, nên lần này tha cho cô.

Trì Hạ chuẩn bị đi vào phòng tắm, trên người đổ nhiều mồ hôi, quần áo dính nhớp trên người, rất khó chịu.

“Chị đi tắm rửa xíu.”

“Không được, hôm nay chị phát sốt, không thể tắm.”

“Ồ.” Trì Hạ lúc này cực kỳ nghe lời.

“Ngoan.”

Thiệu Tắc Diên giúp cô đóng cửa lại.

Trì Hạ đem quần áo cởi ra, trên người còn lưu lại nồng nặc mùi rượu.

Cô đem khăn trải giường vỏ trăn cùng áo gối đều thay mới.

Lăn lộn xong xuôi, trên người đã không còn chút sức lực.

Cả ngày chỉ ăn một chén cháo nhỏ, hiện tại cô cần bổ sung năng lượng gấp.

Trong phòng bếp.

Thiệu Tắc Diên đang nấu một nồi cháo bí đỏ gạo kê, thả thêm mấy viên táo đỏ.

Còn nấu thêm cho cô thêm quả trứng gà, trộn thêm dĩa dưa muối nhỏ ngon miệng.

Cô vừa mới hạ sốt, sợ ăn đồ quá nhiều dầu mở, dạ dày cô chịu không nổi.

Trì Hạ một hơi ăn hết ba chén, mới cảm thấy cả người như được sống lại.

Bật điện thoại lên, wetchat sắp muốn phát nổ.

Có hơn 99+ tin nhắn từ ký túc xá.

Còn có một số bạn học trước kia vốn không nói chuyện cùng cũng đang muốn xin phương thức liên lạc Thiệu Tắc Diên.

“Hừ, toàn một đám có mưu đồ xấu xa.”

Trì Hạ từ chối toàn bộ.

Cô hiện tại còn nhớ lúc trước đã hứa với Thiệu Tắc Diên, đem những nữ sinh có mưu đồ gây gối cậu đều phải đuổi đi.

Lướt lên xem tin nhắn trong ký túc xá đang nhắn chuyện gì.

Thế mà hơn phân nữa tin nhắn bọn họ đều quay quanh về Thiệu Tắc Diên.

----------------