Chương 2: Đền bù thịt

"Không sao, em nhìn thoáng qua là đã nhìn thấy chị.”

Giọng điệu của Thiệu Tắc Diên vẫn bình tĩnh, chỉ có chính cậu mới biết cần bao nhiêu ý chí mới có thể nhịn xuống ham muốn ôm cô vào lòng.

Trì Hạ căn bản không nhìn ra sự ẩn nhẫn của cậu, cô chỉ cho rằng tiểu băng nhỏ thoáng chốc đã lớn thành đại băng lớn.

Kỳ thật Thiệu Tắc Diên khi còn nhỏ vừa mềm mại lại đáng yêu, mỗi ngày đều đi sau mông cô gọi chị ơi ngắn chị ơi dài.

Cô cũng đã quên cụ thể từ khi nào, tính cách của cậu bắt đầu trở nên có chút nổi loạn, cũng trở nên không thích nói chuyện, đối với ai đều trở nên lãnh đạm.

Khi ba người ở cùng với nhau, đa phần là Trì Hạ cùng Thiệu Tắc Khiêm vừa nói vừa cười, còn Thiệu Tắc Diên thì ở kế bên xụ mặt giống như đang chịu đựng hai người bọn họ xa lánh.

“Tùng Tùng, chúng ta đã hơn bốn năm chưa gặp mặt phải không nhỉ?”

“Ồ, là 1397 ngày.”

Trì Hạ: “...”

Học bá chính là học bá, đến cả việc này đều nhớ kỹ, quả thật là trâu bò.

Trì Hạ nhìn Thiệu Tắc Diên giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khâm phục.

Thiệu Tắc Diên nhìn đường nét thanh tú đầy ngưỡng mộ trên khuôn mặt cô, khẽ thở dài.

Cô thật sự cái gì cũng không biết.

Đúng là mùa du lịch, trên máy bay người xuống rất nhiều.

Trì Hạ đi ở phía trước, Thiệu Tắc Diên đem cô bao vây trong phạm vi an toàn của mình.

Hai người đi rất gần nhau, thoang thoảng mùi rượu khiến Thiệu Tắc Diên nhíu mày.

“Chị đã uống rượu à?”

“Ừ, cũng không phải tốt nghiệp sớm đâu, tối hôm qua cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài uống một chút.”

Mắt thấy Thiệu Tắc Diên ánh mắt trở nên tối sầm, Trì Hạ có chút chột dạ nói: “Có một chút, thật sự chỉ có một chút thôi.”

Vừa nói, cô vừa đưa ngón cái cùng ngón trỏ vào nhau, ước lượng ra ‘một chút’ rồi đưa ra trước mặt Thiệu Tắc Diên.

Bộ dạng nghịch ngợm lại đáng yêu của cô làm Thiệu Tắc Diên vui vẻ nên cũng không vạch trần cô ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Về sau nếu không có em bên cạnh, chị đừng nên uống rượu.”

“Được.” Trì Hạ không cần suy nghĩ liền đã đồng ý, cũng không căn nhắc cẩn thận lời nói có thâm ý của cậu.

“Chúng ta đi như thế nào?”

“Tôi lái xe.” Trì Hạ quơ quơ chìa khóa trong tay về phía cậu.

Thiệu Tắc Diên bước chân dừng lại, trở tay cầm cánh tay Trì Hạ kéo đi, tránh ra khỏi đám người, nhìn về chiếc ghế trống không xa đi đến.

“Này, Thiệu Tùng Tùng, cậu đi nhầm hướng rồi.” Trì Hạ vội vàng ngăn cả cậu lại.

“Không đi nhầm, em đang gọi tài xế.”

“Sao cậu lại gọi tài xế đến chứ? Vừa rồi chị tự mình lái xe đến đây.”

“Không được, chị đang lái xe trong tình trạng say rượu.” Thiệu Tắc Diên cúi đầu nghịch nghịch điện thoại, giọng điệu nghiêm túc không thể phủ nhận.

Trì Hạ còn muốn phản kháng, Thiệu Tắc Diên ngước mặt nhìn cô một cái, khiến Trì Hạ nhanh chóng im miệng, ngoan ngoãn ngay ngắn ngồi bên cạnh cậu.

Tức giận nga!

Vì cái gì mà nhà người khác đều là chị gái áp chế em trai, đến phiên chính cô liền trở nên hèn nhát như vậy?

Cậu đừng quá đắc ý, sớm muộn gì có ngày cô sẽ làm cho cậu mọi chuyện đều nghe lời cô, Trì Hạ quyết tâm thề trong lòng.

Thiệu Tắc Diên ngồi ghế dựa ở bên cạnh, cúi đầu đùa nghịch điện thoại, tư thế lười biếng tùy ý.

Từ góc đọ của Trì Hạ, cô có thể nhìn thấy hàng mi dày cùng đuôi mắt có nếp gấp hiện rõ mắt hai mí của cậu.

Trì Hạ đưa tay nhéo lông mi của chính mình, ông trời quả thật không công bằng, tiểu tử này lông mi thậm trí còn dài hơn cô nửa.

Thiệu Tắc Diên ở trong nhóm thông báo bình an cho gia đình, lại đem tầm mắt lần nửa nhìn trên người Trì Hạ.

“Chị ơi, buổi tối em sẽ ở chỗ nào?”

“Chị có thuê một căn nhà có hai phòng ngủ, phòng ngủ phụ chị đã dọn xong, mấy ngày này em sẽ ở tạm chỗ chị mấy ngày, hiện này đang là giờ du lịch cao điểm, khách sạn đều hiếm muốn chết."