Chương 17: Chờ chở về

Ban ngày đều do Thiệu Tắc Diên ở nhà một mình, Trì Hạ lo lắng cậu nhàm chán, khi nào có thời gian đều nhắn wetchat cho cậu.

Buổi tối về đến nhà, cô đều lải nhải mọi chuyện xảy ra ở trong chỗ làm việc cho cậu nghe.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mặc kệ cậu thích nghe hay không nghe cô đều kể hết.

Từ việc trưởng phòng đánh nhau với vợ đến mặt bị cào xước, đến cô nàng ở phòng tài chính bị bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, thậm trí còn biết mèo nhà ai đã sinh được mấy lứa.

Thiệu Tắc Diên rất tò mò, cô mỗi ngày đều bận rộn như vậy, làm sao có thời gian hỏi thăm những việc này.

Trì Hạ chỉ muốn nói cho cậu biết rằng, phụ nữ trời sinh đã có thói quen buôn chuyện.

Chỉ là vô số công việc chưa làm chứ không bát quái nào là chưa nghe được.

Thiệu Tắc Diên ban đầu vẫn còn khϊếp sợ, về sau đã có thể thảo luận bát quái với Trì Hạ mà không gặp chướng ngại nào.

Trước đây, ba Thiệu mẹ Thiệu đều bận rộn đi công tác, không phải tăng ca đêm, thì cũng về đến nhà mệt lã lăn ra ngủ, hai anh em cả ngày lấy sách vở ra làm bạn, trong nhà luôn yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.

Hẳn chỉ có ở nhà Trì Hạ, anh em bọn mới cảm nhận được không khí của gia đình.

Nhưng mấy năm nay dọn đi, Thiệu Tắc Khiêm thi đại học đến Bắc Thành, trong nhà càng trở nên vắng vẻ.

Nhưng hiện tại, trong căn phòng 70 mét vuông này, cuối cùng cậu cũng tìm được hơi ấm đã mất từ lâu.

Là cảm giác cậu vẫn luôn nhớ tới.

Tại thời điểm này.

Thiệu Tắc Diên không chớp mắt nhìn cô gái ở trước mặt, cô kể chuyện rất sinh động, cười nói vui vẻ bất chấp hình tượng mà cười ha ha.

Thiệu Tắc Diên đã nghe không rõ cụ thể cô đang nói gì nửa.

Chỉ cảm giác mỗi lời nói xuất phát từ miệng cô, phảng phất như nặng ngàn cân, từng chút đấm lên trái tim cậu đến lần này hết lần khác.

Cậu thật sự chỉ muốn đem cô giấu đi!

Giấu một nơi chỉ có mình cậu mới biết.

Cậu không muốn bất cứ kẻ nào nhìn thấy sự tốt đẹp của cô.

.....

8 giờ tối.

Trì Hạ về nhà đã nhìn thấy một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn.

Chờ cô ngồi vào bàn, Thiệu Tắc Diên mới bưng lên nồi tôm tích hấp.

Trì Hạ nhịn không được “Oa”lên một tiếng.

“Thiệu Tùng Tùng, cậu làm như vậy, làm sao chị chịu nổi chứ?”

Thiệu Tắc Diên cười cười không trả lời.

Chỉ lo tập trung lột vỏ tôm tích, giống ngày đầu tiên mới về.

Mỗi món ăn đều bị Trì Hạ nếm qua một miếng, cảm thấy tay nghề của cậu lại tiến bộ lên cao.

Thiếu niên trước mắt, vô luận làm việc gì cũng đều rất tốt.

Trì Hạ một tay trống cằm, ánh mắt tập trung nhìn Thiệu Tắc Diên, không khỏi có chút phát ngốc.

Tóc của cậu gần đây ra dài quá thì phải.

Người ta nói rằng cắt tóc ngắn là tiêu chuẩn kiểm tra về độ đẹp trai, nếu anh ta qua được bài kiểm tra này thì quả thật anh ta rất soái.

Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng nhấp nhẹ của cậu.

Lông mi dài khẽ rung, giống như một chiếc bàn chải nhỏ, quét qua Trì Hạ khiến cô cảm giác trong lòng ngứa ngáy.

Thiệu Tắc Diên đã sớm cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.

Cậu bỗng chợt ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn ngau, Trì Hạ cảm thấy trái tim mình lỡ mất một nhịp.

Lập tức cả mặt nóng bừng.

Cô mất tự nhiên mà dời mắt ra chỗ khác, đứng dậy đi lấy nước uống.

Trì Hạ bình tĩnh một hồi lâu, rồi mới vào chỗ ngồi một lần nữa.

Thiệu Tắc Diên đem tôm đã lột vỏ đẩy đến trước mặt cô.

“Ngày mốt phải ghi danh. Mười giờ sáng mai em sẽ bay về Du Thành.”

Trì Hạ: “...”

“Đột xuất vậy à?”

“Ừm.” Thiệu Tắc Diên nhẹ nhàng gật đầu.

Trong phút chốc, một bàn thức ăn cảm giác không còn một chút mùi vị.

Thời điểm cậu vừa tới đây, Trì Hạ cứ ngượng ngùng hỏi cậu khi nào đi, cảm giác như thể đang đuổi cậu đi vậy.