Chương 2

Hạ Nguyệt nhận ra chiếc chìa khóa này chẳng khác nào chiếc USB cô đã nuốt trước khi chết. Nó đều nắm giữ bí mật to lớn của một tổ chức tội phạm lớn của đất nước đương thời.

Cô không nghĩ nhiều liền giấu chìa khóa vào trong người. Cô gái nhỏ vừa rồi ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng lật chăn ra:

- Đại tiểu thư, em đây, Tiểu Minh. cô đừng sợ, có em đây rồi.

Hạ Nguyệt bắt đầu vào vai diễn, lồm cồm bò dậy:

- A, Tiểu Minh, tỷ tỷ đi chơi với muội đi!

Tiểu Minh dịu dàng cầm khăn lau người cho tiểu thư. Hạ Nguyệt nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt, thề sẽ thay người thiếu nữ bảo vệ Tiểu Minh đến cùng. Hạ Nguyệt vẫn diễn vai một tiểu thư với IQ 5 tuổi:

- Minh...Minh...muội bảo vệ....tỷ tỷ...

Cô gái nhỏ ngạc nhiên nhìn tiểu chủ của mình, ánh mắt cô tràn ngập tình yêu thương, dường như họ coi nhau là người trong nhà. Tiểu Minh trút ra hết nỗi buồn với Hạ Nguyệt, cô gục mặt lên đùi của tiểu chủ:

- Cả phủ tướng quân rộng lớn, chỉ có em và cô là người thân, giây phút cô cầm kiếm tự kết liễu cuộc đời, suýt chút nữa em cũng tuẫn táng theo cô.

Hạ Nguyệt nghe được lời Tiểu Minh nói thì cảm động, thuận tay ôm lấy cô, vỗ về. Đột nhiên có người xông vào trong phòng:

- ĐẠI TIỂU THƯ!!!

Đây là Tiểu Ngọc, đại nô tỳ của em gái cùng cha khác mẹ của Hạ Nguyệt, Hạ Yến Nhi. Hạ Nguyệt có dự cảm không lành, cô ôm chặt lấy Tiểu Minh. Tiểu Ngọc với khuôn mặt kiêu ngạo, không coi ai ra gì, lao tới túm lấy tóc của Tiểu Minh:

- Cút ra, tao có việc phải gặp đại tiểu thư.

Tiểu Minh nhíu mày, ngăn cản Tiểu Ngọc động tới tiểu chủ của mình. Hạ Nguyệt tỏ vẻ sợ hãi, kêu cứu Tiểu Minh. Tiểu Ngọc hung hăng đánh Tiểu Minh, hành động vô cùng nhanh nhẹn và lưu loát, dường như việc này là thói quen hằng ngày của ả.

Hạ Nguyệt không nhịn được nhưng để diễn tròn vai, cô rời khỏi giường rồi ôm lấy chân Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc bực bội hất chân ra nhưng không được, ả liền chuyển hướng tấn công Hạ Nguyệt. Nhưng bây giờ bên trong cơ thể này không còn là một kẻ ngốc nữa, cô dùng sức kéo chân khiến Tiểu Ngọc ngã ngửa về phía sau.

Hành động xong, cô liền vỗ tay vui vẻ:

- Ngã rồi, ngã rồi...

Tiểu Ngọc muối mặt đứng bật dậy, nhếch môi:

- Hừ, chỉ là một con khờ hài hước. Đáng tiếc, hôm nay nhị tiểu thư có việc tìm cô, nên đi nào.

Ả mạnh tay nắm tóc Hạ Nguyệt lôi đi. Tiểu Minh đuổi theo nhưng bị hai nô tỳ khác giữ lại. Hạ Nguyệt bị lôi đến trước mặt một cô gái khác có khuôn mặt giống hệt với em gái cô ở thế giới cũ.

Ả ta ngồi trên ghế, cao cao tại thượng nhìn xuống:

- Đại tỷ mạng cũng thật lớn a~

Hạ Yến Nhi khoác trên mình bộ đồ màu đỏ chói, trang điểm vô cùng diễm lệ, khác hẳn với bộ dáng giản dị của Hạ Nguyệt. Hạ Nguyệt thầm khinh thường ả, một nhị tiểu thư lại dám lên mặt với đại tỷ của mình, ăn mặc vô cùng lấn át con gái của chính thất.

Ả ta mất kiên nhẫn tóm lấy cổ Hạ Nguyệt, sự méo mó ghê tởm dần hiện rõ trên khuôn mặt của ả:

- TÔI MUỐN TỶ PHẢI CHẾT!!! TẠI SAO TỶ DÁM SỐNG SÓT TIẾP???

Hạ Nguyệt bày ra bộ mặt sợ hãi, hét lớn:

- Đau...đau...Tiểu Minh...Tiểu Minh...đau...!

- LÀ TỶ ĐÃ CƯỚP HẾT TẤT CẢ CỦA TÔI, TẤT CẢ LÀ TẠI TỶ! - Hạ Yến Nhi ghì chặt tay, ả mất kiểm soát mà gào thét

Hạ Nguyệt cố tình nắm tay Hạ Yến Nhi, khéo léo kéo ả thật mạnh khiến ả ngã nhào về phía trước. Quá đau đớn, ả liền thả cô ra. Đám nô tỳ cuống cuồng chạy tới đỡ ả dậy. Cùng lúc đó, tiếng xe ngựa lộc cộc truyền tới tai của tất cả mọi người. Hạ Yến Nhi tròn mắt sợ sệt, tay chân luống cuống, quờ quạng linh tinh muốn đứng dậy. Đám nô tỳ cũng bắt đầu xôn xao, xì xào to nhỏ:

- Là tướng quân..

- Mau, mau...

...

Hạ Nguyệt liền nhận ra được quyền lực của người được gọi là tướng quân hay chính là cha của người thiếu nữ. Cô không ngần ngại mà gào khóc như một đứa trẻ, cô vùng vẫy trên mặt đất khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Hạ Yến Nhi chạy tới bịt chặt mồm cô lại, dọa dẫm:

- Mau ngậm mồm của tỷ lại, tỷ dám...?

Hạ Nguyệt vùng vằng, cắn vào tay ả ta một cái rồi lại không chịu nhả ra. Ả ta đau đớn hét lên, vung tay định đánh Hạ Nguyệt.

- NGUYỆT NHI!!

Từ xa, một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, khí chất ngời ngời cùng giọng nói trầm ấm, lãnh đạm nhưng lại khiến người nghe run rẩy:

- Yến Nhi, con làm gì vậy?

Hạ Yến Nhi lúng túng:

- C...con...

- CÒN KHÔNG MAU HẠ TAY XUỐNG!! - Hạ Cảnh Tuân quát lớn

Hạ Yến Nhi run rẩy cất tay đi. Hạ Nguyệt bên này cười thầm nhả tay ả ra, quay sang nhìn cha, vỗ tay chào mừng:

- Woah woah, cha, cha về rồi, về rồi!

Hạ Cảnh Tuân vui vẻ chạy tới bế đứa con gái 18 mà như 5 tuổi của mình lên:

- Nữ nhi ngoan của ta, có nhớ ta không?

- Woah...râu...râu...haha... - Hạ Nguyệt tò mò sờ tay lên bộ râu quai nón của Hạ Cảnh Tuân