Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Hứa Châu Vi chi tức giận buột miệng nhưng nào ngờ Tưởng Nã lại gật đầu tán thành: “Ý kiến hay!”.

Hứa Châu Vi giật mình, anh ta cảm thấy khó tin: “Sao cơ? Đập xe thật hả anh?”.

Tưởng Nã xoay cây bút đen trên tay, cười nói: “Không cho chút bài học, anh ta vẫn tưởng chúng ta làm ăn đàng hoàng”.

Ngoài trời nóng kinh khủng, đồng nghiệp mướt mải mồ hôi trở về từ tòa nhà phía đông. Chị ta tiện tay lấy bốn chai nước trái cây về theo, rồi nói với giọng ước ao: “Mới dò la ra tiền lương của bên kia là bao nhiêu đây nè!”, mấy ngón tay của chị ta xòe ra minh họa. Sau khi chiếm được tiếng ồ lên kinh ngạc trong dự liệu, chị ta nói tiếp: “Hỏi họ có tuyển thêm người không, chẳng phải nghe nói phòng nghiên cứu bên đó thiếu người hay sao nhưng đáng tiếc họ không tuyển thêm. Xem ra chúng ta vẫn phải tiếp tục bán mạng kiếm tiền lương ba cọc ba đồng này rồi”.

Nhưng dù bán mạng, mọi người vẫn dốc hết sức.

Mọi người chuyện trò một hồi, rủ nhau sang tòa nhà phía đông, kéo Diêu Ngạn theo cùng. Cô cũng đành vứt hết công việc đi với họ.

Vừa bước tới nhà máy, hơi nóng đã ồ ạt bủa vây, xe đẩy nằm khắp bãi đất trống, đồ uống xếp cao bảy tám tầng, công nhân đổ mồ hôi như mưa chất hàng hóa vào xe. Đồng nghiệp nói nhỏ: “Làm việc mau quá, chưa gì đã được một lượng hàng lớn. Nước này bán chạy ha, nhãn hiệu mới tinh mà tiêu thụ nhiều đến vậy”.

Nhìn thấy mấy công nhân quen mặt, Diêu Ngạn mỉm cười gật đầu, cô nói: “Đồ uống này tiêu thụ ngoài tỉnh. Lần trước trên một kênh truyền hình của tỉnh khác có quảng cáo nhãn hiệu này”.

Đồng nghiệp líu lưỡi: “Đúng là tiền nhiều như nước. Công ty chúng ta mở cả chục năm mới có tiền quảng cáo, tìm đại diện sản phẩm”.

Trong lúc trò chuyện, Thẩm Quan ra khỏi nhà máy. Cấp dưới đi canh báo cáo tiến trình sản xuất, anh ta nghiêng đầu lắng nghe. Thoáng thấy tay Diêu Ngạn cầm nước trái cây uống dở, anh ta mỉm cười, gật đầu với cô.

Diêu Ngạn khều khều mấy người đồng nghiệp, mọi người lập tức hiểu ý, giấu nước trái cây ra sau lưng. Thẩm Quan đến gần hỏi: “Mùi vị thế nào?”.

Diêu Ngạn bần thần cả người. Vài giây sau cô mới hiểu ra, cô khó khăn lên tiếng: “Uống rất ngon”.

Đồng nghiệp được chạm mặt Thẩm Quan có vẻ phấn khích tột độ: “Uống vào mát lịm”. Chị ta nói thao thao bất tuyệt, Thẩm Quan cũng kiên trì lắng nghe, thảo luận với chị ta.

Diêu Ngạn cảm thấy buồn cười nhưng thời tiết quá nóng, cô không muốn cứ đứng mãi ở đây. Đang định xen vào nói tạm biệt thì có người đưa điện thoại di động cho Thẩm Quan. Thẩm Quan nhận cuộc gọi, lông mày anh ta nhíu chặt.

Thời tiết mùa hè vô cùng oi bức, mấy người đàn ông ở trần ngang nhiên đứng giữa đường. Nước da ngăm đen của họ bóng nhoáng, mồ hôi chảy ròng ròng khiến hình xăm đủ màu đủ kiểu trên người họ trờ nên nổi bật.

Ba chiếc xe hàng lớn đậu chình ình trước công ty vận chuyển hàng hóa ở trung lộ Lý Sơn. Tài xế lái chiếc đầu tiên thận trọng xuống xe, rụt rè bước tránh đinh sắt rải chi chít trên đường, “Các anh muốn…”.

Hứa Châu Vi phả khói, anh ta gí điếu thuốc về phía tài xế: “Mù à? Muốn tôi nói cho nghe không?”, rồi cất giọng nóng vội: “Lệ phí qua đường, mau lên!”.

Tài xế khom người nói lí nhí: “Chúng tôi làm công, không có ông chủ ở đây”.

Hứa Châu Vi liếc nhìn người ngồi ở ghế lái phụ: “Thế ông ta gọi điện cho nhân tình à?” Anh ta cười mỉa mai, “Báo cho ông chủ mấy người biết, chúng tôi chỉ lấy vài thùng hàng mỗi xe mà thôi”.

Đột nhiên có người hét lớn: “Xe phía sau trốn rồi!”.

Hứa Chầu Vi đưa mắt qua nhìn ra sau, chiếc xe trở hàng ở sau cùng đang lùi lại, rẽ tay lái muốn vòng sang làn đường bên trái, anh ta giơ gậy sắt, đen mặt quát tháo: “To gan, cản lại!”.

Mấy người đàn ông đồng loạt gào lên. Mặt trời chói chang như biến cảnh tượng diễn ra trên trung lộ Lý Sơn thành một đoạn phim quay nhanh. Tiếng gào thét, kêu la ầm ĩ vang lên, gậy sắt vung vẩy, từng thùng hàng rơi xuống đất.

Tưởng Nã tựa vào thành cửa sổ trên tầng hai. Anh gãy thuốc nheo mắt quan sát phía dưới, nghe đàn em báo cáo qua điện thoại: “Ở đây còn hai xe đang chất hàng, tính thêm ba chiếc trước đó, tổng cộng hôm nay họ đưa đi năm xe hàng”.

Tưởng Nã thản nhiên “ừ” một tiếng, hài lòng theo dõi cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Nhìn về phía chiếc xe lớn ở sau cùng bị thiệt hại khá nghiêm trọng, anh ngẩn người: “Ba chiếc?”.

Ba chiếc xe chở đồ uống đậu kín làn đường bên phải, còn chiếc xe tải lớn vừa bỏ chạy, thùng xe bị lõm một mảng đỗ ngay giữa đường. Hàng hóa trên chiếc xe từ từ rơi xuống, thùng hàng móp méo nằm đè lên đống đồ uống rơi ngổn ngang.

Dưới thời tiết nóng bốn mươi độ, hiếm hoi lắm mới có xe chạy qua trung lộ Lý Sơn. Thỉnh thoảng có một chiếc chạy tới, gặp cảnh tượng đằng trước liền tăng tốc bỏ trốn, không ai muốn rước phiền phức vào người.

Hứa Châu Vi đứng chỉ huy: “Mấy người kia qua đây, đập hàng là xong, mau lên!”.

Một người đàn ông và một người đàn bà nhảy xuống từ chiếc xe tải kháng cự đám đàn ông cao lớn cầm gậy sắt trong tay. Tiếng tranh cãi rủa sả không ngừng thoát ra, người ở ba chiếc xe còn lại cũng dậy lên ý chí, hô hào chống trả.

Nắng nóng như lửa đốt khiến tình cảnh lộn xộn càng thêm trầm trọng. Tưởng Nã chau mày, gõ ngón tay lên cánh tay đang khoanh trước ngực. Trước tình thế rối như tơ vò này, đám đàn ông vung gậy sắt nhưng không đánh thật, cuối cùng cũng dọa nạt thành công, mấy người tài xế xe tài lại ngoan ngoãn lui về một bê. Lúc này, người đàn bà ở xe hàng sau cùng bỗng khơi mào, bất chấp tất cả hét to vung nắm đấm lên, chẳng mấy chốc đầu tóc bà ta trở nên bù xù. Đám đàn ông cầm gậy sắt bị đấm liên tiếp không nhẫn nhịn nổi nữa. Một người trong số đó lên tiếng chửi rủa, bất ngờ nện mạnh gậy, giọng người phụ nữ kia rít lên cao vυ"t nhiễu loạn cả cánh rừng ở con đường kế bên.

Tưởng Nã bám chặt thành cửa sổ định hạ lệnh thì điện thoại di động đột nhiên đố chuông. Anh liếc màn hình hiển thị, chần chờ năm giây mới nhận cuộc gọi, anh cười nói: “Thẩm tổng!”.

Thẩm Quan đi tới chỗ có bóng mát, anh ta thản nhiên nhờ vả: “Tưởng tổng, xe hàng của tôi gặp một chút phiền phức ở thị trấn Lý Sơn, có lẽ cần anh giúp đỡ”.

Tưởng Nã vồn vã hỏi thăm: “Ồ, Lý Sơn ư? Anh nói đi, tôi sẽ giúp anh hết khả năng!”.

Thẩm Quan cười lạnh, anh ta vờ như không có gì xảy ra nói chuyện với Tưởng Nã. Tưởng Nã đảm bảo: “Được, cứ giao chuyện này cho tôi!”.

Sau khi gác máy, anh gọi điện cho Hứa Châu Vi, quát to: “Dừng tay!”.

Hứa Châu Vi một mực chờ lệnh, nghe vậy bèn cất giọng vui mừng: “Thành công rồi hả anh?”.

Nhìn thấy chiếc xe dừng sau cùng, Tưởng Nã nhíu mày không vui: “Mau thu dọn đi. Chiếc xe cuối cùng không phải của Thẩm Quan!”.

Hứa Châu Vi hoàn toàn hóa đá. Đưa mắt sang chỗ có người đàn ông và người phụ nữ bị gậy sắt đánh ngã xuống đất, anh ta thẫn thò mở miệng: “Không phải?”. Tiếc là đã quá muộn, hai người kia đã không còn sức để bò dậy. Anh ta chạy tới gần đá họ: “Ê, chết chưa?”. Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, anh ta thảng thốt chửi rủa, vội vội vàng vàng vẫy tay kêu người đến giúp.

Diêu Ngạn thấy Thẩm Quan nhíu chặt mày, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, cô lắc nước trái cây trên tay, cười nói với đồng nghiệp: “Về thôi!”.

Đồng nghiệp nhìn bóng lưng Thẩm Quan chằm chằm, thất vọng nói: “Sao mà mới nói được vài câu đã bỏ chạy mất rồi”.

Mấy người Diêu Ngạn giơ tay che nắng chạy ào về phòng nghiên cứu. Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch nhau quá lớn. Đồng nghiệp chỉnh điều hòa xuống vài độ, cất cao giọng: “Không ra ngoài nữa, bên ngoài không phải dành cho người mà”.

Diêu Ngạn cười mỉm, tiếp tục hoàn thành công việc dang dở.

Gần tới giờ tan sở, cô nhận được điện thoại của dượng, Diêu Ngạn dừng bút nhíu mày, khó hiểu nghe điện thoại: “Dượng?”.

Dượng bần thần nói với cô: “Diêu Diêu, con mau tới bệnh viện. Cô với bố con bị thương!”.

Diêu Ngạn sững người, đầu bút rạch một đường trên mặt giấy. Dượng kể một thôi một hồi rồi hối thúc: “Con mau tới đi. Dượng chưa báo mẹ con biết. Mấy người đó vẫn đang ở bệnh viện!”.

Thêm Bình Luận