Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn lập tức thu dọn đồ đạc, vội vàng lao ra cửa. Cô trượt chân, chệnh choạng một lúc mới lấy lại được thăng bằng, tiếp tục bước đi.

Trời đã nhá nhem tối nhưng không khí oi bức vẫn lan tỏa khắp mọi nơi. Diêu Ngạn hớt hải lao đi. Có người gọi cô, cô cũng không nghe thấy. Thẩm Quan ra khỏi nhà máy, nhìn thấy cô gấp rút biến mất sau cánh cổng lớn, anh ta trầm ngâm suy tư rồi quay lại phòng làm việc.

Diêu Ngạn chạy tới bệnh viện, thở hổn hển tìm thấy dượng co rúm trong một góc, cô hoang mang hỏi ông: “Dượng, bố với cô con sao rồi?”.

Dượng vịn tường đứng dậy, ông nói với vẻ bất an: “Cô con gãy tay, vừa kiểm tra xong. Bố con bị vỡ đầu, khâu mấy mũi, bây giờ đang ở trong phòng bệnh”.

Diêu Ngạn chạy tới phòng bệnh, dượng gọi với theo nhắc nhở nhưng không ngăn cô được.

Rèm cửa sổ trong phòng bệnh kéo lại che đi tiết trời nóng bức bên ngoài, Diêu Ngạn ngơ ngác lướt qua một bóng đen trong góc phòng.

Dượng đuổi theo Diêu Ngạn, ông gọi to: “Diêu Diêu, họ đang ở đây.” Ông sợ hãi liếc mắt vào trong góc nhiều lần, kéo cánh tay Diêu Ngạn nói khẽ: “Họ nói sẽ chịu tiền thuốc men, bây giờ đang nói chuyện riêng với bố con”.

Diêu Ngạn gạt tay dượng. Cô nhìn Lý Cường từng gặp một lần trước đây, lại nhìn ông Diêu nằm ngắc ngoải trên giường bệnh, cô cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói khản đặc của cô vang lên: “Mấy anh đánh người đập xe?”.

Lý Cường vuốt cúc tay áo, anh ta lau qua mồ hôi và vết bẩn trên cánh tay, trả lời: “Là do chúng tôi không cẩn thận, sẽ chịu trách nhiệm, cô yên tâm!”.

Diêu Ngạn lạnh lùng lườm nguýt anh ta. Cô lại gần giường bệnh nắm tay ông Diêu, trong lòng quặn đau: “Bố sao rồi?”.

Ông Diêu nhắm mắt nằm trên giường bệnh, cất giọng khàn khàn: “Bố không sao”.

Dượng ở bên cạnh bổ sung: “Chấn động não nhẹ, cần nằm viện quan sát. Vết thương của bố con không nghiêm trọng, bác sĩ nói sẽ không sao”.

Diêu Ngạn gật đầu, liếc xéo Lý Cường, cô hỏi nhỏ dượng: “Báo cảnh sát chưa?”.

Dượng đờ ra: “Họ không cho báo cảnh sát”.

Lý Cường nghe thấy câu hỏi của Diêu Ngạn, anh ta vừa nói vừa cười: “Báo cảnh sát làm gì, chúng ta cũng coi như có duyên. Tiền thuốc men, tiền dưỡng thương, chúng tôi lo hết. Báo cảnh sát mọi người không kiếm được lợi lộc gì đâu”.

Diêu Ngạn cười khinh thường: “Lợi lộc? Không báo cảnh sát, anh để tôi đánh anh y chang vậy nhé?”. Cô rút di động, nổi giận bấm số điện thoại.

Dượng luống cuống không biết can thiệp thế nào, ông đứng thừ ra bên cạnh. Lý Cường vừa định tiến lên nhưng thấy một bóng người ngay cửa, anh ta dừng lại: “Anh Nã!”.

“Ừ!” Tưởng Nã liếc anh ta một cái rồi nhìn Diêu Ngạn.

Cuộc gọi đã được kết nối, Diêu Ngạn kê điện thoại lên tai xoay người nhìn vế phía Lý Cường. Cô còn chưa kịp kinh ngạc, thì một bóng người đã tiến đến túm cổ tay cô, giật mạnh chiếc điện thoại vừa có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, Diêu Ngạn lảo đảo ngã xuống giường bệnh sau lưng.

Nhà máy trở nên yên tĩnh hoàn toàn, công nhân lục tục chuẩn bị tan ca. Họ túm tụm tốp năm tốp ba bàn ra tán vào lời đồn vừa nghe được rồi lại nhìn qua chỗ hàng hóa chất bên trong mà lắc đầu tặc lưỡi.

Thẩm Quan ngồi đợi trong phòng làm việc, điện thoại rốt cục cũng đổ chuông.

Anh ta nhận máy, nặng nề lên tiếng: “Thế nào?”.

“Tôi vừa mới điều tra.” Người trong điện thoại nói chậm rãi: “Lần trước, tôi giam bằng lái xe của anh ta thì thấy tất cả thông tin cá nhân đều là thật. Tên khai sinh là Tưởng Nam, bà con xa của Trần Man Phát, nguyên quán Lô Xuyên, từng ngồi tù ba năm, còn cụ thể hơn vẫn chưa tra ra được. Tôi không thân thiết lắm với cảnh sát, cần thêm thời gian”.

Thẩm Quan chau mày gõ bàn, anh ta nói với vẻ suy tư: “Không cần hỏi cảnh sát. Thăm dò nhà tù anh ta từng ở, thế nào cũng có tù nhân biết anh ta”.

Người ở đầu bên kia ngập ngừng giây lát mới nói: “Có cần báo án chuyện xảy ra chiều nay không?”.

Thẩm Quan điểm tĩnh đáp: “Không đáng để làm vậy. Anh ta không muốn gì khác đâu. Có lẽ tôi vẫn phải hợp tác cùng anh ta”.

Mặt trời đã ngả về tây, Thẩm Quan kết thúc cuộc gọi, anh ta bước đến bên cửa sổ ngắm nhà máy tối om ở phía xa, thầm tính toán trong lòng.

Áp lực nặng nề bao trùm phòng bệnh ở bệnh viện Trung Tuyển. L*иg ngực Diêu Ngạn phập phồng dữ dội, cô chìa tay nhìn Tưởng Nã chòng chọc: “Trả điện thoại cho tôi!”.

Tưởng Nã lắc lắc điện thoại di động của Diêu Ngạn, anh liếc cô: “Báo cảnh sát? Muốn giở trò với tôi?”.

Diêu Ngạn mỉa mai: “Không được giờ trò với anh? Anh tưởng anh là ai?”.

Dượng kéo tay Diêu Ngạn, lo sợ kêu cô đừng lên tiếng. Diêu Ngạn nhướng cao mày, tiến lên hai bước ra lệnh cho Tưởng Nã: “Trả cho tôi! Ở đây là bệnh viện, không phải địa bàn của anh”.

Tưởng Nã cười cười, thấy Diêu Ngạn tỏ thái độ lạnh lùng, anh ngừng cười, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Tưởng Nã tôi ở đâu, địa bàn ở đó. Em muốn thử không?”.

Diêu Ngạn rút tay về, nghiêng đầu nói với dượng: “Đưa điện thoại di động cho con”.

Dượng lộ vẻ lúng túng, ông rụt rè nhìn Tưởng Nã. Diêu Ngạn siết tay kiềm chế cơn giận, ánh mắt cô sắc lẹm như dao hướng về phía Tưởng Nã: “Anh cứ giữ di động, tới lúc đó tôi sẽ tố cáo thêm tội anh cướp điện thoại của tôi!”. Nói hết câu, cô sải bước đi ra ngoài.

Dượng sốt ruột gọi theo: “Diêu Diêu, con đi đâu vậy?”.

Diêu Ngạn không hề quay đầu, cô đáp: “Báo cảnh sát!”.

Tưởng Nã đứng im, anh nhếch miệng lắc đầu ngao ngán: “Tính tình tệ thật”. Anh nhìn giường bệnh, nói với Lý Cường: “Chú ở đây “chăm sóc” ông Diêu cho tử tế”. Dặn dò xong, anh cũng thong thả rời phòng bệnh.

Diêu Ngạn đi đến cuối hành lang mới tìm thấy y tá. Nhìn bàn làm việc của y tá, cô nói: “Tôi muốn mượn điện thoại dùng một lát”.

Y tá bận chỉnh lý tài liệu nên nghe không rõ, Diêu Ngạn buộc phải lặp lại câu nói. Tiếng bước chân đều đều văng vẳng bên tai Diêu Ngạn, cô nhấc ống nghe, vô thức nhìn qua. Thấy Tưởng Nã bước đến, tay cô run bắn. Một áp lực đè nặng như trong trí nhớ lại ùa về.

Tưởng Nã chạm lên thắt lưng cô, anh giật lấy ống nghe và ôm ghì lấy eo cô làm cô đau.

Tưởng Nã nói nhỏ: “Đừng bướng như vậy được không.” Anh nhấn tay Diêu Ngạn xuống, đặt ống nghe về lại vị trí cũ.

Diêu Ngạn hét lên: “Tưởng Nã!”. Cô đưa tay ra với y tá: “Y tá, chị…”.

Tay đang ôm thắt lưng cô siết chặt, Tưởng Nã bật cười: “Được rồi mà bà xã, em đừng gây chuyện nữa!”. Anh vác Diêu Ngạn lên vai đi thẳng đến thang máy.

Diêu Ngạn hoảng loạn hét lớn: “Anh làm gì vậy?”. Cô giãy nảy người cầu cứu: “Cứu tôi! Y tá, cứu tôi!”.

Tưởng Nã phát mông cô một cái thật mạnh: “Muốn ồn ào thì về nhà!”. Thấy hai chân của cô đạp mạnh, anh vòng tay kẹp chặt hơn.

Diêu Ngạn bị dốc ngược trên vai anh cảm thấy váng vất đầu óc, cô hét toáng lên nhưng mọi người xung quanh chỉ nghĩ cô làm mình làm mẩy, chẳng ai buồn đến giúp đỡ. Diêu Ngạn càng lúc càng vùng vẫy mạnh.

Tưởng Nã không đủ kiên nhẫn chờ thang máy, anh quay người đi đến thang bộ. Bệnh viện vắng vẻ, tiếng la của Diêu Ngạn dội khắp hành lang. Tưởng Nã đánh mông cô nhưng vẫn không khiến cô ngừng la hét, anh đành sải chân bước nhanh xuống cầu thang.

Bệnh viện Trung Tuyển khá nhỏ, không đủ chỗ đậu xe, vì vậy Tưởng Nã dừng xe ở cổng phía sau núi, đi qua một chỗ rẽ là đến. Anh quăng Diêu Ngạn đang kêu la nhặng xị vào ghế sau, chui vào túm chặt tay chân cô, anh hung dữ quát: “Im!”.

Diêu Ngạn hoảng hốt nhích người ra sau, cô hô hoán: “Cứu tôi! Cứu tôi!”,

Tưởng Nã đầu đau như búa bổ. Anh bịt miệng Diêu Ngạn, cong gối ép chặt hai chân đang đá loạn của cô, cơ thể anh áp sát vào người cô.

Diêu Ngạn vùng vẫy, áo thun tốc lên để lộ vòng eo trắng nõn, rồi trượt lên đến đỉnh đồi đầy đặn, nhưng cô không hề hay biết,

Tưởng Nã túm hai cổ tay của cô bằng một bàn tay, anh cúi đầu cảnh cáo, ánh mắt vô tình thấy vòng eo lộ ra ngoài, anh ngẩn ngơ thả tay.

Thêm Bình Luận