Cuộc Chiến Chinh Đoạt

9.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống của Diêu Ngạn cứ ngày ngày trôi đi trong bình lặng, mong muốn lớn nhất của cô chỉ là cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, làm tròn trách nhiệm báo hiếu cha mẹ. Mùa hạ oi bức năm ấy, mặc cho bố mẹ phả …
Xem Thêm

Diêu Ngạn thừa cơ huých cùi trỏ vào đầu anh, nhanh chóng lùi về sau với tay mở cửa.

Tưởng Nã đau buốt, anh định thần lại, nghiến răng ken két: “Em chán sống rồi đấy!”. Anh giữ lấy bàn tay đang lần mò cánh cửa đóng kín của Diêu Ngạn, dễ dàng kéo cô đến ôm vào lòng.

Diêu Ngạn sợ hãi hét toáng lên: “Cứu tôi…”. Đôi mắt đen láy của Tưởng Nã bỗng ập đến, lời cô nói còn chưa dứt đã im bặt.

Trong nháy mắt môi chạm môi, mùi thuốc lá khó chịu xộc vào mũi Diêu Ngạn.

Diêu Ngạn xây xẩm mặt mày, tiếng hét lên đến cổ họng liền bị Tưởng Nã bịt lại.

Diêu Ngạn cau mày, vung tay vung chân đánh anh. Nụ hôn của Tưởng Nã rất hỗn loạn. Răng anh gặm cắn bờ môi cô, va trúng mũi của cô. Diêu Ngạn đau đến ứa nước mắt, cô giơ tay cào cấu cổ Tưởng Nã.

Tưởng Nã giữ chặt tay cô, tiếp tục cắи ʍút̼. Động tác dần trở lên điêu luyện, anh nhẹ nhàng tập trung vào miệng Diêu Ngạn, liếʍ láp môi cô. Tìm được kẽ hở, lưỡi của anh lại tiến vào trong. Diêu Ngạn bần thần khép miệng thì đã muộn. Môi lưỡi của anh tấn công như vũ bão, cô sờn gai ốc, thốt ra tiếng kêu nghèn nghẹn.

Đầu lưỡi anh tiến sâu vào miệng Diêu Ngạn, say mê mυ"ŧ mát mùi của thuốc lá hòa với vị hoa quả ngòn ngọt.

Thế nhưng chỉ có mình anh là chìm vào mê đắm, Diêu Ngạn không hề cảm thấy vậy. Tim cô đập mạnh chỉ vì tức giận, mắt cô nhòe nước như bắn vô số mũi tên qua màn lệ thẳng tới trán Tưởng Nã. Anh nhìn sâu vào mắt cô, quyến luyến ngừng hôn.

L*иg ngực Diêu Ngạn nhấp nhô, cô muốn lấy dưỡng khí để trách mắng nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng khàn khàn lọt vào tai anh chỉ giống như cô đang hờn dỗi. Tưởng Nã véo má Diêu Ngạn, tiếp tục hôn cô. Diêu Ngạn lắc đầu kháng cự, cố rút cổ tay đang bị anh nắm chặt ra.

Tưởng Nã thì thào sát bên môi cô: “Còn muốn báo cảnh sát nữa không?”.

Diêu Ngạn giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh. Tưởng Nã bóp má cô làm cô phát âm không rõ: “Thả ra!”.

Tưởng Nã mỉm cười, cắn môi cô một cái: “Bây giờ chưa thả được, ngoan ngoãn một chút!”.

Diêu Ngạn vùng mạnh nhưng sợ Tưởng Nã lại làm loạn, cô đành nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng. Trong lúc cô phân tâm, Tưởng Nã đã dễ dàng chế ngự cô.

“Đừng tốn sức làm chuyện không có kết quả!” Tưởng Nã ôm cô vào lòng. Thấy cô giận dữ, anh dịu giọng: “Hôm nay, bên tôi sai. Bên tôi sẽ xin lỗi và bồi thường. Em đang tự gây khó dễ cho bản thân, em hiểu ý của bố và cô em không? Họ tuyệt đối không chịu báo cảnh sát. Em hỏi họ xem họ chở bao nhiêu hàng vượt quá trọng tải!”.

Diêu Ngạn ngớ người, cô từ từ trấn tĩnh.

Xe hàng tám tấn nhưng chở hơn mười hai tấn. Lái xe tải ở thị trấn Lý Sơn xưa nay đều vậy, không phải vì muốn lách luật giao thông, mà là chi phí vận tải đắt đỏ, không vượt tải thì chỉ có lỗ vốn.

Trong xe Jeep không mở điều hòa, không gian đóng kín ngột ngạt càng dễ khiến con người cáu kỉnh. Diêu Ngạn chần chừ, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Tưởng Nã buông tay cô, anh tiếp tục dàn hòa: “Cô em đang mổ, dượng em đã đồng ý để bên tôi bồi thường”.

Diêu Ngạn cười nhạt, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Xe chở vượt tải trọng cho phép so với đánh người phá xe chỉ là việc nhỏ. Nhưng cô đối đầu với Tưởng Nã giống như trứng chọi đá. Nếu không thể giải quyết bọn Tưởng Nã tận gốc, thiệt hại vẫnà bên cô.

Tưởng Nã thấy cô đã dao động, anh lặng lẽ thở phào.

Diêu Ngạn lùi người đưa tay toan mở cửa. Tưởng Nã giữ chặt tay cô, anh nhướng mày hỏi: “Định chạy trốn?”. Anh dồn Diêu Ngạn sát vào cửa xe, vừa cười vừa nói: “Được thôi. Hôm nay, tôi tạm thời thả em”, tay anh hơi nới lỏng nhưng vẫn áp sát người cô, khiến hơi thở nặng nề vấn vít vào nhau. Tưởng Nã cụp mắt, miệng anh cong lên.

Chân núi vắng vẻ, vào những ngày nóng nực, không có mấy người đến đây. Diêu Ngạn lặng thinh đề phòng Tưởng Nã, cô xoay nhanh người mở cửa. Chạm được chân xuống đất, cô vội vàng chạy đi.

Tưởng Nã dựa ghế nhìn cô mất hút ở chỗ rẽ, anh nheo mắt, xoa môi cảm nhận dư vị đọng lại.

Nhìn thấy Diêu Ngạn trở về, ông Diêu lập tức gọi: “Diêu Diêu!”. Tuy thanh âm của ông thều thào nhưng đã có sinh lực hơn ban nãy.

Diêu Ngạn tiến nhanh lại, không thấy Lý Cường và dượng, cô khẽ nói: “Bố muốn báo cảnh sát không?”.

Ông Diêu lắc đầu: “Đừng báo cảnh sát”.

Tưởng Nã gánh hết tất cả chi phí điều trị, lại hứa sẽ bồi thường một chiếc xe tài khác. Ông Diêu nói: “Hơn mười vạn tệ đó con. Cô con bằng lòng rồi. Xe tải bên mình chạy nhiều năm, không hư chỗ này cũng hỏng chỗ khác. Cô con cũng định đổi xe từ lâu”.

Diêu Ngạn rầu rầu, im lặng. Ông Diêu bỗng nhìn ra cửa, nói với vẻ e dè: “Anh Nã…”.

Lông mày của Diêu Ngạn cau chặt, cô túm ga trải giường màu trắng, không quay đầu nhìn.

Tưởng Nã nhìn gáy cô trân trân, anh cười tiến lên: “Muốn ăn gì? Tôi kêu người đi mua”.

Ông Diêu nào dám làm phiền anh, ông thấp thỏm từ chối, kêu Diêu Ngạn gọi điện về nhà báo bình an. Diêu Ngạn sờ túi áo, mới phát giác trống không. Tưởng Nã đưa điện thoại di động ra, Diêu Ngạn giật mạnh lấy.

Bà Diêu hớt hải chạy tới bệnh viện, nhìn ông Diêu bình an vô sự, bà mới thở phào nhẹ nhõm. Bà sai Diêu Ngạn xoa bóp cánh tay mỏi nhừ rồi rỉ tai ông Diêu hỏi: “Ông chạy xe mà đánh ông thành thế này ư. Đừng lái xe nữa, chúng ta đừng lái xe nữa!”.

Ông Diêu vỗ về bà: “Không phải tôi bình an rồi sao, họ đánh nhầm, bà đừng lo lắng”.

Sau khi bóp tay cho bà Diêu, cô cầm cặp l*иg đặt lên bàn, đõ ông Diêu ngồi dậy, đưa đũa cho ông, cùng ông trấn an bà Diêu.

Tưởng Nã đi lại vài vòng trong phòng làm việc của Trần Lập. Anh uống mấy hớp nước, thở dài nói: “Làm bác sĩ thật nhàn quá nhỉ, cả ngày ngồi điều hòa”.

Trần Lập đóng cửa, anh ta vừa nói vừa cười: “Không phải anh còn nhàn hơn em sao? Thích đập xe là đập xe, đánh người là đánh người”. Anh ta đến bên máy lọc rót nưóc, “Em tìm chuyên gia thực hiện ca mổ này. Cánh tay lành lại sẽ ổn thôi nhưng phải dưỡng thương vài tháng. Anh nên nhìn kỹ rồi mới ra tay, đừng coi trời bằng vung”.

Tưởng Nã ngồi xuống ghế, gác chân lên bàn làm việc, cũng không biết anh có nghe thấy hay không.

Buổi tối, Tưởng Nã trở về công ty vận chuyển hàng hóa. Anh ném đống giấy lộn vào đám đàn em, tiện tay vơ luôn cả đống đồ phế thải gần đó ném xuống, trong lúc anh định vớ lấy gậy sắt, Hứa Châu Vi ngăn anh: “Anh Nã, đừng ra tay, răn đe mấy câu được rồi”.

Tưởng Nã đẩy anh ta, tay nhấc gậy sắt, nở nụ cưởi ráo hoảnh: “Mấy chú bây giờ rất oai. Dám đánh người thật, hạ gậy xuống sảng khoái lắm phải không? Đế anh thử xem!”. Anh quất mạnh gậy.

Người đó vô thức hét to, túa mồ hôi lạnh lùi ra sau. Gậy sắt sượt qua anh ta, anh ta vội vàng xin tha. Mấy người còn lại luân phiên nhận sai, cam đoan không dám tái phạm, Hứa Châu Vi không ngừng đỡ lời, Tưởng Nã mới nguôi ngoai cơn giận.

Mọi người giải tán, ai về làm việc nấy. Hứa Châu Vi để bia và lạc lên bàn, thấy Tưởng Nã đi tắm, anh ta lẩm bẩm: “Đến cả người cũng không cho đánh, thật là ngứa tay”.

Vài người ở trong phòng mở máy tính tìm phim xem. Họ vừa uống bia, vừa lớn tiếng cười đùa. Thoáng chốc máy tính truyền ra âm thanh nam nữ giao hoan, họ dừng tán dóc, chăm chú nhìn màn hình.

Tưởng Nã đang tắm cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Anh nhìn bộ phận đàn ông thức tỉnh, phì cười: “May là chưa hỏng”. Nghĩ đến dáng vẻ quật cường của Diêu Ngạn, hơi thở của anh bỗng loạn nhịp.

Hôm sau, Diêu Yên Cẩn mới biết ông Diêu nằm viện. Cô vào bệnh viện khóc lóc tâm tức, trách mắng những người đánh bố và cô họ. Liếc thấy Lý Cường đi lướt qua phòng bên cạnh, bà Diêu vội kéo Diêu Yên Cẩn, kêu cô ngừng nói.

Hết giờ làm, Diêu Ngạn đến đón ông bà nội, dẫn ông bà nội đến bệnh viện, vốn định bắt taxi nhưng ông bà nội đánh vào tay cô, cản lại không cho, nói: “Phí tiền!”.

Diêu Ngạn cũng thôi, đành đi bộ giữa thời tiết oi bức. Tới bệnh viện, người nào người nấy mồ hôi mướt mải. Ông bà nội khóc lóc oán trách, đau lòng ôm cô họ Diêu Ngạn, rồi sang phòng kế bên thăm ông Diêu, nắm tay ông nói “số khổ”. Ánh mắt ông bà nội còn đổ dồn về phía Diêu Yên Cẩn ngồi trong góc phòng. Diêu Ngạn lập tức sải bước, che khuất tầm nhìn của ông bà nội.

Thêm Bình Luận