Chương 2: Đêm Dài Bất Tận

Màn đêm buông xuống, bao trùm thành phố trong bóng tối lạnh lẽo và âm u. Hà ngồi dựa lưng vào bức tường nứt nẻ của căn nhà hoang, đôi mắt mở to trong bóng tối, cố gắng nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh. Minh nằm cạnh cô, ngủ không yên giấc, hơi thở đều đặn nhưng căng thẳng. Họ đã trốn thoát khỏi băng nhóm cướp bóc lúc ban ngày, nhưng những cơn ác mộng vẫn luôn rình rập.

Bên ngoài, gió rít qua những tòa nhà đổ nát, mang theo những tiếng động kỳ quái của đêm đen. Tiếng gầm gừ xa xa của những con chó hoang săn mồi, tiếng đổ vỡ của những mảnh gạch vụn bị cuốn theo gió. Trong khoảnh khắc này, Hà nhớ về những ngày bình yên trước đây, khi cuộc sống còn chưa bị đảo lộn.

Một tiếng động lạ kéo Hà ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô căng tai lắng nghe, cảm nhận được bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác đang tiến lại gần. Trái tim cô đập mạnh, bàn tay siết chặt con dao nhỏ. Trong thế giới này, không ai có thể tin tưởng hoàn toàn, ngay cả khi người đó có vẻ như là đồng minh.

Minh chợt mở mắt, nhận ra sự căng thẳng của Hà. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, tay cầm chắc khẩu súng ngắn. Cả hai giữ im lặng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và một bóng đen hiện lên trong ánh trăng lờ mờ. "Ai đó?" Minh lên tiếng, giọng nói cứng rắn nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Người đàn ông bước vào, tay giơ cao để chứng tỏ mình không có ý định gây hại. "Đừng bắn, tôi là Long, cũng đang tìm nơi trú ẩn," ông nói, giọng trầm ấm nhưng mệt mỏi.

Hà và Minh nhìn nhau, rồi Minh hạ súng xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Ông đi một mình à?" Hà hỏi, mắt vẫn dõi theo người đàn ông.

Long gật đầu, bước vào trong và ngồi xuống một góc phòng. "Tôi đã mất tất cả. Gia đình, bạn bè... tất cả đều bị cướp đi bởi đại dịch và những kẻ cướp bóc. Tôi chỉ còn lại bản thân mình."

Câu chuyện của Long không có gì lạ lẫm trong thế giới này. Ai cũng mất mát, ai cũng đau khổ. Nhưng chính sự đoàn kết và hy vọng mới là điều giữ cho những người sống sót tiếp tục chiến đấu.

"Các cậu là ai?" Long hỏi, ánh mắt dò xét nhưng không quá sắc bén.

"Chúng tôi là Hà và Minh," Minh trả lời, thả lỏng hơn một chút. "Chúng tôi đang tìm kiếm nguồn nước và nơi trú ẩn an toàn."

Long gật đầu, trầm ngâm một lúc trước khi nói tiếp. "Tôi nghe nói có một khu trú ẩn lớn ở phía tây, cách đây không xa. Nhưng đường đến đó đầy nguy hiểm, đầy những kẻ cướp bóc và những con thú hoang dã. Nhưng nếu các cậu muốn, tôi có thể dẫn đường. Tôi biết rõ khu vực này."

Hà và Minh nhìn nhau, nhận thấy một tia hy vọng le lói. Họ biết rằng hành trình sẽ không dễ dàng, nhưng có Long đi cùng có thể tăng cơ hội sống sót. "Được, chúng tôi đồng ý," Hà nói, giọng chắc nịch.

Họ quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục hành trình vào sáng sớm. Hà đổi chỗ cho Minh, để anh ngủ thêm một chút. Cô ngồi cạnh Long, nhìn ông một lúc lâu trước khi hỏi. "Ông đã sống sót như thế nào?"

Long thở dài, ánh mắt xa xăm. "Bằng sự kiên cường và may mắn. Tôi đã học cách săn bắt, tự vệ và tránh xa những nơi nguy hiểm. Nhưng quan trọng nhất là không bao giờ mất hy vọng. Dù có khó khăn đến đâu, tôi vẫn tin rằng sẽ có ngày chúng ta tìm lại được ánh sáng."

Hà gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp hơn một chút. "Chúng ta sẽ tìm thấy ánh sáng," cô thì thầm, như tự nhắc nhở bản thân.

Đêm đó, họ ngủ trong sự cảnh giác nhưng không còn cảm giác đơn độc. Sáng sớm hôm sau, họ bắt đầu hành trình mới, bước vào cuộc chiến sinh tồn với một niềm hy vọng mới. Bóng tối của đêm dài sẽ không còn kéo dài mãi mãi, và phía trước, ánh sáng của ngày mới đang chờ đợi họ.