Chương 3: Khúc Giao Mùa Của Tuyệt Vọng và Hy Vọng

Mặt trời lặng lẽ nhô lên từ phía chân trời, ánh sáng đầu tiên len lỏi qua những khe hở của thành phố đổ nát. Đêm dài qua đi, Hà và Minh cùng người đồng hành mới, Long, thức dậy sau một giấc ngủ chập chờn. Họ chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình về phía tây, nơi được đồn đại là có một khu trú ẩn an toàn.

Hà buộc lại đôi giày cũ kỹ, ánh mắt quyết tâm hướng về phía trước. Minh và Long đang kiểm tra lại vũ khí và đồ đạc. "Chúng ta nên đi ngay khi mặt trời vừa lên," Minh nói, giọng khàn đặc vì thiếu ngủ.

Long gật đầu, ánh mắt thận trọng quét qua khu vực xung quanh. "Càng đi sớm, chúng ta càng tránh được bọn cướp và thú hoang. Nhưng phải cẩn thận, đường đi không hề dễ dàng."

Ba người bắt đầu di chuyển, băng qua những con phố vắng lặng đầy những xác người và đống đổ nát. Mùi hôi thối của sự phân hủy làm họ buồn nôn, nhưng tất cả đều đã quen với cảnh tượng này. Họ đi trong im lặng, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng, nhưng không ai quên cảnh giác trước mọi mối nguy hiểm.

Đường phố trống trải và hoang tàn, nhưng Hà cảm nhận được sự sống mỏng manh của một thế giới đã từng sôi động. Những tòa nhà cao tầng giờ chỉ còn là những khối bê tông đổ nát, nhưng chúng vẫn đứng đó như những chứng nhân lặng lẽ của một thời đại đã qua.

Họ đi bộ suốt buổi sáng, chỉ dừng lại khi cần thiết. Minh nhận ra có điều gì đó không ổn khi thấy Long liên tục dừng lại và nhìn quanh. "Có chuyện gì vậy?" anh hỏi, lo lắng hiện rõ trong giọng nói.

Long nhíu mày, nhìn chăm chú vào con đường phía trước. "Tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Như thể chúng ta đang bị theo dõi."

Hà siết chặt con dao trong tay, ánh mắt sắc lạnh quét qua xung quanh. "Chúng ta phải cẩn thận hơn. Nếu có kẻ nào theo dõi, chúng ta cần biết trước khi chúng tấn công."

Họ tiếp tục đi, nhưng lần này với sự cảnh giác cao độ. Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến họ giật mình, mỗi cái bóng đều có thể là mối đe dọa. Trên một con đường hẹp, họ bất ngờ nghe thấy tiếng động cơ và những tiếng la hét từ xa. Cả ba nhanh chóng ẩn nấp sau một bức tường đổ nát, nín thở chờ đợi.

Một nhóm người vũ trang xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt đầy sẹo. Hắn ta cười gằn, ra lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm xung quanh. "Tìm kiếm kỹ càng! Chúng phải ở đâu đó quanh đây!"

Hà và Minh nhận ra ngay đó là băng nhóm đã truy đuổi họ ngày hôm trước. Họ không thể để bị bắt, vì thế giữ im lặng tuyệt đối. Long ra hiệu cho họ di chuyển chậm rãi về phía sau, tìm cách tránh xa băng nhóm này.

Họ đi qua những con hẻm nhỏ, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi họ nghĩ rằng đã an toàn, Long dừng lại và ra hiệu cho họ nghỉ ngơi một chút. "Chúng ta đã may mắn thoát khỏi chúng. Nhưng không thể tiếp tục như thế này mãi được. Chúng ta cần một kế hoạch."

Minh gật đầu, nhìn quanh để chắc chắn không có ai theo dõi. "Chúng ta cần tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi và lên kế hoạch. Chạy liên tục thế này không ổn."

Hà nhìn thấy một căn nhà bỏ hoang có vẻ còn nguyên vẹn ở phía xa. "Chúng ta có thể vào đó. Kiểm tra kỹ càng rồi nghỉ ngơi một chút."

Ba người tiến đến căn nhà hoang, cẩn thận kiểm tra từng góc khuất. Sau khi chắc chắn không có ai, họ vào trong và khóa cửa lại. Long đề nghị canh gác trong khi Hà và Minh nghỉ ngơi.

Hà ngồi xuống sàn, nhắm mắt lại nhưng không thể thư giãn. Tâm trí cô liên tục quay cuồng với những lo lắng và ký ức đau buồn. "Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" cô hỏi Minh, người đang kiểm tra lại đạn dược.

Minh thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. "Chúng ta cần tìm cách tiếp cận khu trú ẩn một cách an toàn. Nếu Long biết đường, chúng ta nên theo sự chỉ dẫn của ông ấy. Nhưng trước tiên, cần đảm bảo không bị bọn cướp theo dõi."

Long ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lo lắng. "Tôi biết một con đường tắt qua khu rừng phía tây. Đường đó nguy hiểm nhưng ít người biết. Nếu chúng ta cẩn thận, có thể đến được khu trú ẩn mà không gặp quá nhiều khó khăn."

Hà gật đầu, cảm thấy một tia hy vọng. "Vậy chúng ta sẽ đi theo đường đó. Nhưng cần chuẩn bị kỹ càng. Ai biết được điều gì đang chờ đợi chúng ta trong khu rừng."

Sau một giờ nghỉ ngơi, cả ba chuẩn bị tiếp tục hành trình. Long dẫn đầu, cẩn thận quan sát từng bước đi. Họ rời khỏi căn nhà hoang và tiến vào khu rừng rậm rạp. Cây cối um tùm và bóng tối của rừng khiến họ khó định hướng, nhưng Long có vẻ rất quen thuộc với khu vực này.

Con đường mòn hẹp và đầy những chướng ngại vật tự nhiên. Họ phải leo qua những thân cây đổ, lội qua những con suối nhỏ và né tránh những bụi gai nhọn. Tiếng côn trùng kêu râm ran và tiếng lá cây xào xạc tạo nên một bầu không khí căng thẳng.

Đột nhiên, một tiếng rít lớn vang lên từ phía trước. Hà và Minh ngay lập tức dừng lại, tay sẵn sàng với vũ khí. Long ra hiệu cho họ im lặng và cúi thấp người xuống. "Đó là tiếng của một con thú lớn. Chúng ta cần tránh xa."

Họ tiếp tục di chuyển, nhưng lần này với sự thận trọng tối đa. Sau một quãng đường dài, họ tìm thấy một hang động nhỏ, đủ rộng để ba người trú ẩn. Long đề nghị nghỉ lại đây qua đêm để tránh gặp nguy hiểm.

Trong hang động ẩm ướt và lạnh lẽo, Hà nhóm lửa từ những cành cây khô. Ánh lửa ấm áp làm dịu bớt sự căng thẳng trong lòng họ. Long lấy từ ba lô ra một ít thức ăn khô và chia đều cho mọi người. "Chúng ta cần bảo toàn năng lượng. Ăn ít thôi nhưng đủ để không kiệt sức."

Minh nhìn đống lửa, ánh mắt đầy lo lắng. "Ông nghĩ chúng ta có thể đến được khu trú ẩn không?"

Long im lặng một lúc rồi đáp. "Tôi tin là có. Chúng ta đã đi được nửa đường. Nếu tiếp tục cẩn thận và không gặp phải quá nhiều trở ngại, chúng ta sẽ đến nơi."

Hà nhìn quanh hang động, cảm thấy một chút yên bình hiếm hoi. "Ít nhất thì ở đây an toàn. Chúng ta cần nghỉ ngơi tốt để có đủ sức cho ngày mai."

Họ thay phiên nhau canh gác suốt đêm. Mỗi người đều mệt mỏi nhưng không ai dám ngủ sâu. Hà ngồi nhìn ngọn lửa, lòng tràn đầy suy tư. Cô nhớ về gia đình, về những người thân yêu đã mất trong đại dịch. Sự đau khổ và mất mát khiến cô mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn để sống sót và bảo vệ những người còn lại.

Sáng hôm sau, họ tiếp tục hành trình. Đường đi càng lúc càng khó khăn, nhưng họ không từ bỏ. Mỗi bước đi là một bước tiến gần hơn đến hy vọng. Long dẫn đường qua những con suối và vách đá, sử dụng tất cả kinh nghiệm và kiến thức của mình để đảm bảo an toàn cho cả nhóm.

Họ đi suốt ngày, chỉ dừng lại khi cần thiết. Trên đường đi, họ gặp phải nhiều nguy hiểm: những bẫy thú hoang, những cây cối đổ ngổn ngang và thậm chí cả những nhóm người cướp bóc. Nhưng nhờ sự lãnh đạo của Long và sự cảnh giác của Hà và Minh, họ đều vượt qua được.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, họ tới được rìa khu rừng. Phía trước là một thung lũng rộng lớn với một con sông chảy qua. Long chỉ tay về phía xa, nơi có một khu vực trông như được bảo