Chương 14: Tang thi động vật (2)

Bởi vì trên đường không dễ mở, lại đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, giữa đường còn phải cho Duệ Duệ ăn cơm cùng đi vệ sinh, trước kia lộ trình một giờ, hôm nay thật sự là mở hơn năm tiếng đồng hồ mới đến. Duệ Duệ từ sau khi tỉnh lại, rõ ràng trầm mặc rất nhiều, nhìn ba mẹ cùng tang thi chiến đấu, cũng hết sức nhu thuận. Điều này làm cho Mục Hiểu Hiểu hết sức đau lòng, chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành sao? Quên đi, năm đó mình cũng từng như vậy, chỉ là… Duệ Duệ thật sự là quá nhỏ.

Lúc đến trấn nhỏ, đã hơn 2 giờ chiều, Mục Hiểu Hiểu định đến nhà cũ của bà nội xem một chút, trước ngày tận thế, nơi đó vẫn do chú và thím của Mục Hiểu Hiểu ở.

Nhắc tới chú thím Mục Hiểu Hiểu liền tràn đầy khinh bỉ cùng hận ý, nếu như chú thím biến thành tang thi vậy thì cô sẽ trực tiếp đưa bọn họ giải thoát, nhưng nếu như vẫn là người vậy thì cô sẽ để cho bọn họ nếm thử cảm giác bị tang thi vây quanh.

Đừng nói với cô về cái gì mà tình cảm thân thích, từ năm cha mẹ chết toàn bộ đã đứt sạch, cha mẹ vừa mới chết chú và thím đã trực tiếp mang theo con gái đến cửa, nói cô là một đứa nhỏ đáng thương, nhiều người ở mới tốt, bởi vì cô nhất thời mềm lòng nên mới đồng ý, không ngờ về sau họ lại để cho cô đi ở trường bán trú đợi đến hai tuần sau trở về chú cùng thím đã chiếm đoạt phòng của ba mẹ cô, còn chị họ thì chiếm lấy phòng của mình, còn nói như họ rất đường hoàng, nào là chị họ muốn thi đại học, muốn một gian phòng sáng sủa để ngủ, thật sự là buồn cười, chuyện quá đáng nhất chính là họ ngang nhiên đem đồ đạc của ba mẹ lấy ra bán đi! Sau đó bị bà nội biết, bà liền lôi kéo một đám trưởng bối trong dòng họ bắt bọn họ trở về, nhưng cuối cùng bà nội cũng là bởi vì bọn họ mà chết, rõ ràng hai người đã an phận trở về trấn nhưng qua hai ngày sau đã nói với cô bà bị ngã mà chết, làm sao có thể như vậy chứ! Về sau trong thôn có một bà cụ đã nói với Mục Hiểu Hiểu, bà nội là bị bọn họ tức chết, nhưng nhiều hơn nữa cũng không chịu nói, cho nên lần này nhất định cô sẽ không tha cho bọn họ.

Quê hương của bà nội ở góc tây nam của thị trấn, nơi đó không có nhiều người cho lắm, từ sau khi nhà bà nội bị chú thím chiếm đoạt, Mục Hiểu Hiểu cũng không tới nơi này nữa.

Đi chưa đến năm phút đi đường, Mục Hiểu Hiểu liền xuống xe quan sát chung quanh một chút, nhìn thấy phụ cận không có tang thi nào, mới đem Duệ Duệ xuống xe, Duệ Duệ vừa nhìn thấy dòng sông bên cạnh lập tức vui vẻ, lôi kéo ba cậu nhóc chạy tới.

Sau khi Mục Hiểu Hiểu hạ mệnh lệnh bảo vệ Duệ Duệ cho Châu Hâm Thành cô mới để cho bọn họ đi, còn chính cô thì vào nhà cũ xem.

Đi vào phòng cũ thì mới phát hiện có gì đó không đúng, đầu tiên nhìn thấy chính là cánh cửa gỗ lớn kia, cửa gỗ lớn ngã trên mặt đất, càng làm cho người ta kinh ngạc chính là trên cửa lớn có vài vết móng vuốt của mèo cào rất sâu, đi vào phòng có thể thấy được có rất nhiều dấu móng vuốt, mà ở trong phòng có hai cỗ thi thể đang nằm, giống như bị động vật gặm qua, máu thịt còn rất tươi, thời gian tử vong tuyệt đối không quá nửa ngày, Mục Hiểu Hiểu tuyệt đối sẽ không nhận nhầm đây là chú thím của mình.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy mình đã bỏ qua một tin tức rất quan trọng, một đường đi vào trấn có rất ít cương thi đi lại, đại bộ phận đều chết trên mặt đất, ngay từ đầu còn tưởng rằng là bị con người gϊếŧ chết, hiện tại xem ra căn bản không phải. Mình sớm nên nghĩ đến, nơi này yên tĩnh đến mức quỷ dị, ngay cả tiếng chim cũng chưa từng nghe thấy!

Nghĩ tới đây, Mục Hiểu Hiểu lập tức chạy ra ngoài phòng, mang theo con trai và chồng rời khỏi nơi này lập tức! Sự bất an trong lòng Mục Hiểu Hiểu đang chậm rãi mở rộng, cô hận vì sao mình lại sơ suất như vậy có thể để con trai và chồng ở bên ngoài.

Chờ đến khi đi ra ngoài, thấy con trai vẫn còn đang chơi đùa với nước, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị gọi bọn họ lên xe. Duệ Duệ thấy mẹ đến, quay lại một tiếng, vui vẻ nói với Mục Hiểu Hiểu: "Mẹ ơi, nước này, cùng nhau chơi đi."

Đúng lúc này, Mục Hiểu Hiểu lại nhìn thấy một con cá đen từ trong sông nhảy về phía Duệ Duệ không hề phòng bị, tuyệt đối sẽ không nhận sai, đó chính là một con cá đen, so với cá đen trước ngày tận thế lớn hơn không biết gấp mấy lần! Mục Hiểu Hiểu nóng lòng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng lại cách quá xa, vượt ra ngoài phạm vi công kích tinh thần. Cảm giác hối hận cùng tự trách hiện ra trong lòng Mục Hiểu Hiểu.

Cũng ngay lúc đấy, Châu Hâm Thành đứng ở phía sau Duệ Duệ, dùng nắm đấm chống lại miệng hắc ngư kia, may mắn Châu Hâm Thành đã là tang thi cấp hai, da dày không ít, cá đen bị đánh trở lại trong nước, nhưng trên tay Châu Hâm Thành cũng bị cắn mất một miếng thịt.

Cá đen trời sinh tính hung mãnh, lực sinh sản mạnh, khẩu vị to lớn, thường có thể ăn hết tất cả các loại cá khác trong hồ hoặc ao nào đó, công kích sau khi biến dị càng tăng mạnh, nó sắp trở thành bá chủ của dòng sông này.