Chương 1

Ngoài trời nắng đẹp, Dương Đông Yến tiện tay cầm lấy cái giỏ tre vừa phải để sau cửa, lại ném cái liềm nhỏ dùng để cắt cỏ lợn vào giỏ, sau đó bước ra ngoài.

"Mẹ đi đâu vậy?" Từ phía bếp, nàng dâu thứ hai là Tiểu Dương thị thò đầu ra hỏi.

Dương Đông Yến chỉ hơi nhấc cái giỏ tre lên, lặng lẽ bước đi.

Tiểu Dương thị nhìn mẹ chồng ra khỏi cổng, hơi do dự, lau tay bằng tạp dề cũ rồi rón rén đi theo. Sợ làm kinh động mẹ chồng, nàng ta không dám đi quá gần, chỉ lẻn theo sau từ xa, nhìn mẹ chồng ra khỏi thôn đi về núi phía sau.

...

Nơi họ ở gọi là thôn Tiều Khánh, phía trước có một con sông lớn, phía sau dựa vào núi Đại Ao. Đáng lẽ với địa thế dựa núi gần sông như vậy, cuộc sống phải khá giả mới phải, nhưng thực tế đây lại là một vùng quê nghèo xơ xác.

Thực ra, Đại Ao là tên chính thức, nó còn có biệt danh là núi Đầu Trọc, khắp núi chỉ toàn đá và đất trơ trụi, ngay cả muốn cắt cỏ lợn hay nhặt củi cũng phải đi sâu vào trong núi một lúc lâu. Còn thôn Tiều Khánh thì đúng là danh bất hư truyền, chỉ nhìn tên thôn cũng đoán được đất đai ở đây cằn cỗi.

Dù đã ở đây được hơn mười ngày rồi, Dương Đông Yến vẫn chưa quen.

Quen được mới là chuyện lạ!

Nói về Dương Đông Yến này, bà không còn là bà lão Dương nổi tiếng chịu đựng trong thôn nữa, lúc này đã bị thay đổi linh hồn rồi.

Dương Đông Yến hiện tại, vốn là lão thái quân của phủ Vĩnh Bình Vương ở kinh đô Nam Lăng, chỉ riêng những nha hoàn hầu hạ bên cạnh đã có tám người, còn những hạ nhân khác trong phủ cộng lại chắc phải khoảng hai ba chục người.

Dương thái quân vốn có cuộc đời xa hoa, ăn ngon mặc đẹp, tiêu tiền như nước, sống như vậy mấy chục năm rồi. Tiếc thay, dù có nhiều vinh hoa phú quý đến mấy cũng không mua được tuổi thọ. May là bà đã trải qua đủ mọi thứ trong đời này, ngay cả khi đối mặt với cái chết, bà cũng rất bình thản, chỉ mong lão vương gia có thể đợi bà, để hai người được đoàn tụ dưới suối vàng.

Thế là, Dương thái quân lưu luyến nhìn một lượt những đứa con cháu bên cạnh mình, nuốt hơi thở cuối cùng, không hề hối tiếc nhắm mắt ra đi.

Kết quả là, vừa nhắm mắt lại mở ra, bà đã choáng váng.

Căn nhà cũ nát, tường đen xì, cửa sổ thủng lỗ chỗ...

À phải rồi, còn cả tấm chăn mỏng đắp trên người, chẳng những không giữ ấm mà còn tỏa ra mùi khó chịu. Tệ hơn nữa, bà lại đang nằm trên một tấm đệm rơm, nhà này nghèo đến nỗi ngay cả một tấm đệm cũ cũng không có.

Vậy nên bà quyết định nhắm mắt lại một lần nữa.

Tiếng khóc nổi lên.

"Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi mẹ ơi mẹ..."

Tiếng khóc này bà quen lắm, ngay khi bà nhắm mắt, bà đã nghe thấy tiếng khóc của con trai, con dâu và các cháu bên tai. Nhưng sự khác biệt rất lớn, con cháu của bà đều là người Nam chính gốc, sinh ra và lớn lên ở kinh đô Nam Lăng, không giống như tiếng khóc đang vang bên tai bây giờ mang giọng Bắc rõ ràng.

Thế là, giữa tiếng khóc, Dương lão thái quân buộc phải đối mặt với một sự thật.

Bà đã mượn xác hoàn hồn.

Cũng có điều tốt, ít nhất là trẻ ra hơn hai mươi tuổi, theo lý mà nói thì đây là một cuộc mua bán có lời, dù sao người đã chết rồi, bây giờ lại sống lại, không phải là lời to thì còn là gì nữa?

Nhưng bà không vui.

Từ Nam ra Bắc không phải là vấn đề lớn, nhưng từ một lão thái quân được nuông chiều trong phủ Vương gia biến thành một bà lão nghèo khổ, nhà trống rỗng, đói khát...

Đây là nỗi khổ nhân gian gì chứ?!

Thật lòng mà nói, Dương Đông Yến cảm thấy chết còn hơn.

Ngày đầu tiên sau khi mượn xác hoàn hồn, bà nằm trên tấm phản đất tỏa mùi chua thối, thẫn thờ, từ chối tin vào sự thật mình đã sống lại.

Ngày thứ hai sau khi mượn xác hoàn hồn, bà đói bụng, uống cháo loãng đến mức có thể nhìn thấy cặn bẩn dưới đáy cái bát sứ thô đã sứt mẻ.

Ngày thứ ba sau khi mượn xác hoàn hồn...

Bà đã chấp nhận.