Chương 2

Khi đến nhà mới, mỗi ngày tôi đều đứng trước cửa, nhìn ngó xung quanh. Thấy nhà anh tôi không chạy về, thấy anh đứng ở cửa nhìn tôi, tôi cũng không chạy tới.

Hừ, đã đuổi tôi đi như vậy, tôi sẽ không thèm quay lại.

Ba ngày sau, anh đưa Đại Bạch đến, ôm tôi chạy về, lại nói với mẹ anh rằng chính Đại Bạch đã ngậm tôi về.

Mẹ anh nói: “Có vẻ như hai con chó này rất thích nhau”.

Anh nhân cơ hội nhỏ giọng nói với mẹ: “Chúng ta đừng đưa A Hoàng cho nhà khác nữa được không?”

Mẹ anh cười đồng ý.

Tôi vui mừng liếʍ mặt anh, rồi về nhà, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình.

Thời đó, chó ở nông thôn không được ăn cơm, mà phải thường chờ chủ nấu cháo, phần dính vào đáy nồi sau khi chủ ăn hết chính là thức ăn của chúng. Vào dịp Tết, chúng chỉ có thể ăn xương đã bị gặm sạch thịt, còn tôi và Đại Bạch lại có thể ăn vài miếng thịt ba chỉ và thịt gà.

Thông thường, nhờ mẹ anh thiên vị, tôi được ăn nhiều thịt hơn Đại Bạch. Bù lại, có khi tôi sẽ âm thầm chia cho Đại Bạch một chút.

Nhà chúng tôi không thường được ăn thịt, vì bố anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nên chưa bao giờ gửi tiền về nhà. Đồ ăn thường ngày chủ yếu lấy rau từ vườn sau nhà và trứng gà do gà nhà nuôi.

Thỉnh thoảng, mẹ anh bán được một túi lúa mì hoặc gạo, bán được bốn năm mươi tệ. Lúc đó, chúng tôi có thể ăn một bữa thịt.

Cơm tôi ăn trước giờ luôn có thức ăn, tệ nhất cũng sẽ có trứng hầm. Vào những ngày mua thịt, mẹ anh sẽ nấu mỡ, đựng vào một cái bát, mỗi bữa cho tôi ăn một ít.

Mẹ anh và anh đều rất thích tôi, tôi cũng rất thích họ.

Tôi và Đại Bạch là hai con chó duy nhất trong làng không ăn cơm thừa.

Mấy con chó khác đều nói chúng tôi kén chọn, nhưng tôi biết, đó là vì anh và mẹ anh đối xử tốt với chúng tôi.

Ba năm qua tôi sống rất hạnh phúc. Vì tôi rất ngoan, nên không bị xích lại, nhưng hiện tại Đại Bạch ngược lại với tôi, mỗi ngày đều bị xích, nguyên nhân là vì nó thích ăn trộm gà của các nhà khác trong làng.

Có một lần tôi theo mẹ anh ra đồng, chạy đến lò đốt cũ, bị một con rắn cắn, về nhà chỗ bị cắn sưng lên. Đại Bạch giúp tôi liếʍ vết thương, sốt ruột cứ nhìn ngó xung quanh tôi.

Vài ngày sau, vết sưng ở cổ tôi cũng khỏi, nhưng Đại Bạch vẫn thắc mắc vì sao cổ tôi lại sưng. Trong khoảng thời gian đó, mối quan hệ của tôi và Đại Bạch trở nên rất tốt. Trước đây, nó thấy tôi không bị xích, thường đối xử lạnh nhạt với tôi, nhưng sau khi nó giúp tôi liếʍ vết thương ở cổ, tôi liền cảm thấy Đại Bạch thực sự rất quan tâm đến tôi.