Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Của Nhan Tịch

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhan Tịch nghe xong cảm giác trong lòng hơi trầm xuống, lẩm bẩm: "Lúc mới gặp tôi cứ tưởng cậu ta là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé. Không ngờ số phận lại đau khổ như vậy."

Cô thở dài một hơi, cô biết trong cái vòng này có rất nhiều người như thế thậm chí còn đáng ghét hơn. Mặt ngoài tao nhã, lịch sự bao nhiêu, bên trong lại ghê tởm, buồn nôn bấy nhiêu.

Chẳng qua đều là con người quyền quý, che giấu là điều đương nhiên. Một đám ác quỷ đột lốt người dùng vẻ ngoài mê hoặc người khác.

Chúng yêu quý lông vũ của mình, tự hào những gì chúng có nhưng khinh thường những kẻ yếu thế.

Tuy sinh ra trong gia tộc lớn, được ông nội chọn làm người thừa kế nên cô không bị những chiêu trò đó dùng lên người mình nhưng cô cũng thấy rất nhiều.

Dù có đồng tình nhưng là một người thừa kế cô luôn phải luôn giữ cái đầu lạnh, phân tích lợi, hại trong đó để quyết định bước đi tiếp theo của mình và nếu có khả năng cô cũng sẽ giúp đỡ một chút nhưng không nhiều.

Nên nhớ đạo lý anh hùng diệt ác long nhưng anh hùng đôi khi cũng sẽ trở thành ác long tiếp theo.

Với thân phận của cô, mỗi câu nói đều đại diện cho hướng phát triển tiếp theo của nhà họ Nhan, cô có khả năng giúp nhưng không muốn lòng tốt của mình bị lợi dụng.

Nhan Tịch cô không nhận bản thân lương thiện, cô cũng là một kẻ ích kỷ nhưng ít nhất cô có cái ranh giới cuối cùng.

Tiểu hệ thống lắc lư cái đuôi nói: "Nhiệm vụ của kí chủ hiện tại là quen với tên phản diện, trở thành ánh trăng sáng cứu vớt hắn."

Không khí vốn trầm lặng bị câu nói này của hệ thống làm ngưng trệ một chút.

Nhan Tịch có chút buồn cười đáp: “Cậu lấy đâu ra suy nghĩ cứu vớt với làm bạch nguyệt quang ở đây vậy, mỗi người đều có số phận của mình. Tôi không có ý định làm kẻ cứu rỗi người khác đâu, sẽ thật tuyệt nếu tôi giúp Tần Minh có được sức mạnh hủy diệt những kẻ đã tổn thương cậu ta chứ. Chỉ có bản thân mình trả thù mới vượt qua bóng tối trong lòng. Mấy cái gọi là cứu rỗi ấy chẳng qua là những suy nghĩ viển vông của những kẻ yếu đuối thôi.”

Nụ cười tà mị, ánh mắt toát lên vẻ hứng thú mang chút sắc bén. A Tử ngây người nhìn cô, ấp úng nói: “Nhưng như vậy không giống giáo trình tôi học lắm, kí chủ có chắc làm được không?”

Cô thản nhiên nói: “Hệ thống, con người rất phức tạp, giáo trình của cậu có lẽ có phù hợp với một số người nhưng trong thế giới này có biết bao kiểu người, chúng ta cũng không thể dùng một cách để giúp ai đó. Hơn nữa, cậu nghĩ xem nữ chính chẳng phải cũng là người lương thiện muốn cứu rỗi phản diện nhưng cuối cùng không thành sao.”
« Chương TrướcChương Tiếp »