Chương 40: Em biết mình đến sau

-Anh còn định đi theo tôi tới bao giờ?- Trịnh Thiên Di dừng bước quay đầu lại nhìn Vương Hạo Khánh ánh mắt băng lãnh.

-Anh thật sự không muốn mọi thứ cứ thế mà chấm dứt- Vương Hạo Khánh nói bước tiến lại gần chỗ Trịnh Thiên Di đang đứng ánh mắt ánh lên sự mất mát gì đó.

-Vậy anh có chắc chắn mình không còn yêu cô ấy chứ?-

-Anh..- Anh ngập ngừng nói không nên lời để anh nói rằng không còn yêu Phạm Quỳnh Lam nữa thì anh thật khó nói thành lời vì trong trái tim anh bóng hình của Phạm Quỳnh Lam không bao giờ mất đi được.

-Anh không trả lời được đúng không? Như vậy cũng đủ để tôi hiểu rồi-

-Hân Hân..anh xin lỗi...- Anh nói giọng khàn đi anh hơi nhăn mặt đầy khó chịu, ôm chầm lấy Trịnh Thiên Di, cả người anh như mềm nhũn không hề có một chút sức lực mà dựa cả người vào người cô.

Cô cảm thấy được thân nhiệt của anh nóng ran, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay lên sờ chán anh thì rất nóng khiến cô giật mình.

-----------

[Lớp 11A]

-Thy cậu biết cô gái đó chứ?- Trần Hoàng Nam quay sang nói nhỏ với Lý Yến Thy đang ngồi quay xuống nhìn Phạm Quỳnh Lam đầy ngạc nhiên.

-Ừ tôi đã từng nghe anh hai kể về cô ấy và chuyện tình sâu đậm của Khánh và cô ấy, nhưng hai năm trước họ đã chia tay cô ấy đã đi Pháp còn Khánh thì quay về Việt Nam- Lý Yến Thy nói quay mặt lên trên giọng có hơi trầm xuống có thứ gì đó lo lắng bỗng nhen nhóm trong lòng cô.

-Nhưng tại sao hai người họ lại chia tay?-

-Tôi nghe anh hai nói là Quỳnh Lam nói chia tay trước cũng là vì cô ấy muốn đi du học Pháp nên cả nhà cô ấy đã sang Pháp định cư luôn-

-Hừ..vậy sao?- Trần Hoàng Nam nói mặt hơi nhăn lại mắt cũng nheo lại đầy nguy hiểm nhìn Phạm Quỳnh Lam.

--------

[Phòng y tế]

-Cậu ấy thế nào rồi ạ?- Trịnh Thiên Di hỏi ánh mắt nhìn về phía người con trai đang được truyền nước nằm trên giường đằng kia.

-Ừ giờ thì ổn rồi do vết bỏng ở lưng hơi nhiễm trùng nhẹ nên cần uống thuốc và thay gạc đúng giờ là sẽ ổn, em ở đây chăm sóc bạn nha cô có chút việc phải đi- Cô giáo y tế nói tay đưa cho Trịnh Thiên Di một túi thuốc.

-Cảm ơn cô- Trịnh Thiên Di nói rồi nhận lấy thuốc từ tay cô y tế xong cô y tế ra ngoài. Trong phòng chỉ còn có Trịnh Thiên Di và Vương Hạo Khánh, cô đi đến ngồi ở bên giường Vương Hạo Khánh nắm ấy tay anh, tay còn lại chạm nhẹ vào mặt anh nói:

-Thật ngốc quá mà..không biết chăm sóc cho bản thân một chút nào..vậy làm sao em yên tâm mà trả anh lại cho cô ấy chứ?- Trịnh Thiên Di nói hơi nhổm người dậy hôn nhẹ lên chán anh.

“Từ lâu em cũng đã nhận ra

Với anh em không là duy nhất

Nếu em mãi im lặng

Kết cuộc ta sẽ ra sao?

Thì anh vẫn sẽ là chính anh

Vẫn luôn quay về vẫn êm ấm

Mà tại sao từ trong tâm trí em

Cứ bảo em phải ra đi?

Chọn con tim hay là nghe lý trí

Chọn yêu anh hay chọn phút giây biệt ly

Dòng lệ hoen bờ mi hoen bờ mi

Phải chăng đã bấy lâu nhu nhược để bên anh

Để yêu anh phải không?”

…….

[Phòng y tế]

-Hân Hân…- Vương Hạo Khánh mơ màng nói nhỏ mắt thì từ từ mở ra nhìn xung quanh.

-Khánh, anh tỉnh rồi thật may quá!- Phạm Quỳnh Lam ngồi bên cạnh anh nói tay thì nắm chặt lấy tay anh.

-Sao lại là cô, Hân Hân đâu?- Anh nói hơi ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

-Hân Hân là ai chứ? Từ nãy tới giờ cũng chỉ có mỗi em ở đây, anh thật khiến em lo lắng lắm đó…- Phạm Quỳnh Lam nói vòng tay ôm ngang eo anh.

Cánh tay anh đưa lên định đặt lên lưng cô nhưng rồi lại hạ xuống, ánh mắt có chút gì đó rất mông lung đến khó hiểu.

Ngoài cửa, Trịnh Thiên Di đứng đó nhìn qua ô cửa kính ánh mắt dõi theo hai người kia cô chỉ nhếch môi cười. Nhưng đó chỉ là gượng cười để che giấu đi nỗi buồn đang ẩn chứa trong lòng cô, cô vội quay đầu đi.

“Nếu cho tôi một lần nữa lựa chọn thì tôi vẫn chọn là gặp anh, quen anh và yêu anh. Dù biết tình yêu của tôi dành cho anh cũng chỉ là vô vọng, tôi là người đến sau. Dù có làm gì đi nữa cũng không thay thế được hình bóng của người đó trong lòng anh. Thì thôi..dù ra đi là đau lòng nhưng tôi vẫn phải ra đi vì biết chắc rằng hạnh phúc đó không thuộc về tôi. Cảm ơn ai đó…

Người đã dạy cho tôi biết thế nào là yêu thương một người thêm một lần nữa.

Người dạy tôi biết rằng trên thế gian này tôi không phải một mình, không hề cô độc.

Người đã dạy cho tôi biết rằng cuộc sống có nhiều thứ mà tôi đã quên mất.

Dù chỉ là trong thời gian ngắn nhưng tôi cũng đã rất vui, tôi mong anh luôn hạnh phúc và ngày nào đó tôi sẽ quên anh”

--------



--------

Xe của Hoàng Vũ Phong đỗ tại bãi đỗ xe trước khu vui chơi lớn, Trịnh Lâm Anh ngồi trong xe ngó nghiêng xung quanh nhìn rồi quay sang Hoàng Vũ Phong nói:

-Anh không sợ gặp nguy hiểm khi ra ngoài như vậy sao?-

-Em nghĩ tôi sợ sao?- Hoàng Vũ Phong nói tay cầm lưỡi trai trắng, quay sang đội vào đầu Trịnh Lâm Anh- Đi thôi-

Hai người xuống xe, Hoàng Vũ Phong cũng đội một mũ lưỡi trai giống như Trịnh Lâm Anh đang đội trên đầu rồi cùng vào bên trong khu vui chơi.

Ở một gốc cây không xa, một người đàn ông mặc đồ đen đeo mắc kính đen đang đứng quan sát hai người, điện thoại để kế bên tai nói:

-Mục tiêu đã xuất hiện và đang tiến vào cửa chính công viên-

……

Trịnh Lâm Anh và Hoàng Vũ Phòng đứng trước quầy kem, Trịnh Lâm Anh nhận kem từ tay nhân viên bán hàng đưa cho Hoàng Vũ Phong một que.

-Tôi có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi á – Trịnh Lâm Anh đi nói hơi quay lại đăng sau nhìn.

-Tôi đã phát hiện từ nãy rồi, tụi này không phải Hắc quỷ trang phục này trông rất lạ, chạy thôi-Hoàng vũ Phong nói xong nắm lấy tay cô kéo đi, Bọn kia từ đám đông chạy ra theo hai người.

Hai người chạy một đoạn thì lại thấy một đám người chạy hướng ngược đường hai người, cô và anh dừng lại khi trước mặt cũng có mà đằng sau cũng có. Anh nhìn quanh rồi nói:

-Hướng này-

Anh kéo tay cô chạy sang hướng khác, cả đám người kia chạy theo hai người vẫn không dừng lại. Hai người chạy ra khỏi công viên thì liền bị một chiếc xe Hyundai Starex 6 chỗ chắn ngang đường. Từ trong xe xuống là một đám người, phía sau bọn kia cũng đã đuổi kịp tới, hai người bị bao vây không thể làm gì khác là chiến đấu.

Hai người xông lên đánh đám người kia sau một hồi đánh hai người áp lưng vào nhau xung quanh thì bị bao vây khó lòng thoát được.

Bỗng một chiếu mui trần đen đi đến đỗ ngay đấy, từ trong xe một người con gái và một người con trai bước xuống xe. Trịnh Thiên Di và Eric đi qua đám đàn em đứng đối diện với Trịnh Lâm Anh và Hoàng Vũ Phong.

-Daisy không sao chứ?- Eric nói ánh mắt hướng tới bóng lưng Hoàng Vũ Phong.

-Đương nhiên mày nghĩ tao có thể làm sao chứ? Eric- Trịnh Lâm Anh nói.

-Brian mày không ngờ cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh này đúng không? Daisy tránh ra- Eric nói tay rút súng dắt sau lưng ra chĩa về phía Hoàng Vũ Phong.

Trịnh Lâm Anh hơi quay lại thì đυ.ng phải ánh mắt của Hoàng Vũ Phong, cô hơi cau mày nếu giờ chỉ cần anh ta chết cô sẽ được giải thoát nhưng sao cô lại phải chần chừ chứ?

Bỗng một chiếu mui trần đen đi đến đỗ ngay đấy, từ trong xe một người con gái và một người con trai bước xuống xe. Trịnh Thiên Di và Trần Hoàng Nam đi qua đám đàn em đứng đối diện với Trịnh Lâm Anh và Hoàng Vũ Phong.

-Daisy không sao chứ?- Trần Hoàng Nam nói ánh mắt hướng tới bóng lưng Hoàng Vũ Phong.

-Đương nhiên mày nghĩ tao có thể làm sao chứ? Eric- Trịnh Lâm Anh nói.

-Brian mày không ngờ cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh này đúng không? Daisy tránh ra- Trần Hoàng Nam nói tay rút súng dắt sau lưng ra chĩa về phía Hoàng Vũ Phong.

Trịnh Lâm Anh hơi quay lại thì đυ.ng phải ánh mắt của Hoàng Vũ Phong, cô hơi cau mày nếu giờ chỉ cần anh ta chết cô sẽ được giải thoát, cô từng bước di chuyển sang bên cạnh nhưng mắt vẫn nhìn vào mắt Hoàng Vũ Phong. Sao cô lại phải chần chừ chứ? Nhưng làm vậy cô chỉ liên lụy họ thôi anh ta chết đồng nghĩa với việc chiếc vòng tay sẽ không mở được và "bùm" mọi thứ sẽ thành cho bụi. Cô đưa mắt nhìn chiếc vòng rồi nhìn Trịnh Thiên Di.

Trần Hoàng Nam chỉ đợi có thế liền bóp cò súng

Đoàng...

Viên đạn bay như xé toạc gió lao thẳng về phía Hoàng Vũ Phong, nhưng điều không thể ngờ được là Trịnh Lâm Anh lại lao vào chắn cho Hoàng Vũ Phong, viên đạn ghim vào lưng cô.

-Daisy....-Trần Hoàng Nam hét lên nhìn chằm chằm vào Trịnh Lâm Anh một cách khó hiểu trước hành động của cô.

-Tao giờ cũng đã là người của tổ chức Bạch Quỷ cũng đã phản bội tổ chức xem như đây là hình phạt dành cho tao và từ này xem như tao đã không còn là thành viên của tổ chức nữa- Trịnh Lâm Anh nói thở dốc mặt thì tái đi vì đau.

-Mày có biết mày đang nói gì không Daisy? - Trần Hoàng Nam nói.

-Đương nhiên-

Trịnh Thiên Di không nói gì chỉ nhìn Trịnh Lâm Anh rồi quay lưng đi ra hiệu cho bọn đàn em đi, Trần Hoàng Nam cũng theo phía sau cô.

Lúc này Trịnh Lâm Anh mới ngã xuống trong vòng tay của Hoàng Vũ Phong, anh để đầu cô dựa vào trong lòng mình nói:

-Tại sao..tại sao lại liều mạng như vậy?-

-Đúng ha tại sao tôi lại phải cứu người đã hại mình? Người đã gây cho tôi nỗi thống khổ tột cùng?- Trịnh Lâm Anh nói giọng yếu ớt, mặt tái nhợt mọi thứ như mờ ảo đối với cô rồi ngất lịm đi.

-Daisy..Daisy...- Anh hét lên ôm cô vào lòng.