Chương 18

“Hà Trừng… em ấy thích mình.”

——————-

Nhảy ra một người với thân phận bạn thân, tôi thấy chuyện này thực sự rất đặc sắc, tôi và Ngư Ngư sau khi xem xong, cả hai Oa lên, tiện tay đăng lên.

Trong sinh hoạt của tiểu quần chúng, loại chuyện này là chuyện rất lớn nha.

Giống như dì Triệu nhà kế bên, mấy tháng trước đi cắt mí mắt, về nhà chồng cùng bà ấy ầm ĩ một trận. Cái này trong thế giới cũng chỉ là một chuyện nhỏ tầm thường, mẹ tôi lại cùng tôi lải nhải một tuần lễ, mỗi lần phát hiện tình huống mới cũng sẽ nói cho tôi biết, chủ yếu quay quanh chuyện mắt dì ấy thay đổi có đẹp không, cả người dì ấy thay đổi có đẹp không, dì ấy cùng chồng có hòa thuận không.

Đáng sợ là, tôi lại nhiệt tình nghe, lòng hiếu kỳ cũng tràn đầy .

Cất điện thoại, tôi kích động không nói hai lời liền đi ra ngoài, gõ cửa phòng Hà Trừng, một bạn cùng phòng của em ấy ra mở cửa cho tôi, đi vào vừa nhìn thấy Hà Trừng đang thổi tóc.

Tôi nghĩ nghĩ sau đó bước tới tắt máy sấy của em ấy, mạnh mẽ kéo tay em ấy đến phòng tôi, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Sau đó đẩy cái ghế ra cho em ấy ngồi, lúc này tôi mới tỉnh ngộ, tôi gọi em ấy qua đây làm gì?

Tôi và Ngư Ngư hai mặt nhìn nhau, không biết làm gì.

Hà Trừng thấy thế bật cười, đem tóc còn hơi ướt vén ra phía sau, hỏi:

“Chuyện Weibo?”

Tôi và Ngư Ngư máy móc gật đầu.

Thời gian tiếp theo, em ấy giải thích một phen, em ấy nói em ấy gởi bài đăng trên Weibo cho một người bạn, người bạn kia tính cách khá nóng nảy hơn nữa hay bao che khuyết điểm, quan trọng là hành văn tốt mạch lạc rõ ràng, cho nên không tới nửa tiếng liền trực tiếp phản công.

Tôi và Ngư Ngư nghe xong trình bày vắn tắt, Ồ một tiếng thật dài, thảo nào không hề kiêng nể như vậy thì ra phía sau hành động là Hà Trừng.

Không nghĩ tới chuyện này liền nhẹ nhàng vui vẻ như vậy giải quyết rồi, tới nhanh đi cũng nhanh, lúc này các ngọn gió trong Weibo đã tốt lắm, điều này làm cho tôi rất vui mừng.

Nhưng từ chuyện này thoát ra, lòng hiếu kỳ của tôi một lần nữa rơi lên người Hà Trừng, từ tấm hình lúc trước kia rõ ràng ở trong đầu tôi trôi về, biến hóa này thật là lớn, ý nghĩ này làm cho tôi nhịn không được nhìn em ấy vài lần, cuối cùng bởi vì ánh mắt rơi lên trên ngực mà ngại quá nên… rời khỏi.

Rõ ràng, tôi và Ngư Ngư sau khi kích động xong, không biết kết thúc thế nào, chỉ biết ngây ngốc Ah A Oa Oa.

Đều là người chưa từng thấy qua các mặt lớn của xã hội, đều là người chưa từng cùng người khác lật mặt, cuối cùng tôi và Ngư Ngư không thể làm gì khác hơn là liếc mắt nhìn nhau. Cậu ấy bỗng nhíu mày, lại nháy mắt 2 cái, xét thấy trước đây chưa từng dùng qua cái ám hiệu này, tôi liền tỏ ý không hiểu.

Ngư Ngư bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép Ôi trời một tiếng, ôm lấy khăn tắm hơi ướt cùng mái tóc ướt ủ rũ bất ngờ đứng lên.

Động tác vô cùng mạnh mẽ, cái ghế dưới mông cậu ấy thuận theo ngã trên mặt đất.

Ngư Ngư ha ha cười gượng 2 tiếng, đỡ ghế lên, gãi đầu:

“Mình đi tắm, cậu và em ấy nói chuyện đi.”

Tôi đang muốn nói, cậu ấy quay đầu trừng tôi, cái này tôi hiểu, cậu ấy ý bảo tôi im miệng.

Sau khi tắm xong Ngư Ngư ra ngoài, phòng lại yên tĩnh, lúc này tôi mới phát hiện, tôi và Hà Trừng ngồi đối mặt với nhau, loại vị trí này làm sao tôi có thể quay đầu, tầm mắt hoặc là dư quang chỉ có thể đặt trên người em ấy.

Lúc này em ấy đang nhàm chán cầm cuốn bài tập của tôi thuận tay lật xem, một chân đặt trên một chân khác, một đôi dép mang trong nhà, xương mắt cá chân bày ra rõ ràng, em ấy rất nghiêm túc, thường tôi thấy em ấy là bộ dạng nghe lời, em ấy ở nơi này ở trong trạng thái cực kỳ thả lỏng, tóc vén bên tai, một ít khác không chịu được trọng lượng mà rũ xuống, tản trên cánh tay, tóc còn chưa thổi khô, hai phần ba bởi vì còn ướt nên dính vào nhau. Em ấy mặc chiếc áo len rộng thùng thình, có vài sợi tóc dính lên trên, đuôi tóc biến mất trong áo.

Có lẽ là trong mặt khác của áo, có thể nhìn thấu mấy cọng tóc ló đầu ra, những hình ảnh nhỏ nhặt đó thực sự cào cấu tâm hồn người ta, như bị em ấy cầm một nhúm tóc nhẹ nhàng quét lên da , có mấy sợi không nghe lời nghịch ngợm ghim lên, mang theo hơi nước thuộc về em ấy phất qua, lạnh lẽo không đau nhưng ngứa.

Em ấy một tay cầm sách, tay kia đặt trên bàn, ngón trỏ câu dẫn một trang giấy, lại không lật qua, khư khư mà giữ lấy, lúc tôi nhìn em ấy đột nhiên làm một động tác nhỏ, dùng lòng trong ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên sách, thuận theo kim đồng hồ vòng quanh không quy luật.

Lúc làm những động tác này, ánh mắt của em ấy chớp chớp, từng cái từng cái.

Sau mấy giây, em ấy bất ngờ ngẩng đầu, cứ như vậy, chạm phải ánh mắt của tôi đang nhìn, tôi mới tỉnh ngộ, ánh mắt vừa rồi nóng bỏng biết bao.

Vì vậy tôi cười cười, đưa tay bắt lấy chiếc áo len không hề tồn tại một vết bẩn nào, phủi phủi không khí tượng trưng.

Nhưng những thứ này hoàn toàn không đủ để giảm đi sự xấu hổ trong lòng tôi, cho nên tôi vòng qua tóc của em ấy, nhìn quýt Ngư Ngư để trên bàn, hỏi:

“Ăn quýt không?”

Hà Trừng nghe xong bật cười.

Ánh mắt mang theo ý cười, dường như đang chất vấn, vừa rồi vì sao chị nhìn em như vậy.

Tôi nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn sách của mình, hỏi:

“Đẹp không?”

Hà Trừng nghe xong đem sách khép lại:

“Khó coi.”

Đối thoại kiểu này hỏng bét rồi, vì vậy tôi cười ha ha, nói:

“Vừa rồi áo em bị dơ.”

Em ấy lại cười.

Nụ cười này tôi nhìn không hiểu, nó quá giày vò người, dường như đang cười nhạo tôi giấu đầu hở đuôi… tôi muốn khóc.

Tôi nhịn xuống ngàn vạn cảm xúc trong lòng, đứng lên đi vòng qua em ấy, cầm trái quýt trên bàn Ngư Ngư.

Làm trò, phải làm cho đủ.

Tôi lại hỏi:

“Ăn… quýt không?”

Em ấy lắc đầu, tôi đem quýt trả về chỗ cũ, qua lại tôi cũng không biết rốt cuộc tôi đang làm gì.

Đều nói con người hồi tưởng lại những lời mình từng nói, những việc từng làm đều sẽ cảm thấy rất bệnh, những lời này ứng nghiệm có phải quá nhanh hay không, tôi cảm thấy bộ dạng vừa rồi, mọi thứ vừa rồi cực kỳ bệnh.

Hà Trừng thả chân kia xuống, đứng dậy trả sách của tôi về chỗ cũ, cái này nhìn có vẻ sắp kết thúc hành trình tối nay của em ấy ở phòng tôi, tôi có chút không nỡ, vì tôi không nỡ, tôi đưa tay kéo cổ tay em ấy, mạnh mẽ kéo em ấy ngồi xuống ghế.

Hà Trừng hơi sững sờ.

Nói gì đi Chu Tiểu Dĩ.

Tôi nhìn phía sau em ấy, lại hỏi:

“Thật sự không ăn quýt à?”

Trời ạ, mau gϊếŧ tôi đi, tôi không phải là người biết nói chuyện phiếm!!

Có lẽ bởi vì chuyện Weibo hoặc có lẽ bởi vì chuyện vừa mới phát sinh, hảo cảm của tôi đối với Hà Trừng càng cao hơn một bậc. Đúng, tôi phải mượn chuyện này dời đi lực chú ý của tôi.

Nhưng nghĩ như vậy, bất chợt làm cho tôi thắc mắc hơn, mỗi lần tôi đều cho rằng dáng vẻ Hà Trừng trong lòng tôi đã đủ, nhưng nhiều lần cũng có thể thay đổi.

Đại khái là bởi vì em ấy đẹp, rất đẹp, nhân phẩm tốt, làm chuyện khiến người ta vừa ý, vô luận thế nào cũng có thể làm cho người ta nhìn nhận với cặp mắt khác xưa.

Mấy giây sau, tôi tìm về trọng tâm câu chuyện.

Người bình thường sau một câu chuyện cũng sẽ quay trở lại tiếp tục tâm tình về cái câu chuyện ban đầu, tỷ như làm sao phát hiện, tỷ như trạng thái trong lòng người.

Cho nên lúc này, tôi đang cùng Hà Trừng hồi tưởng lại quan điểm của tôi đối với sự kiện kia, việc này tốt thì tốt rồi, nó có tính kéo dài cao, nói trắng đêm cũng không thành vấn đề.

Hà Trừng chủ yếu phụ trách nghe, thỉnh thoảng tôi mệt ngừng lại, em ấy sẽ chen vào đôi lời, tôi lại theo lời em ấy tiếp tục.

Trong mơ hồ tôi mới phát hiện, tôi và em ấy nói chuyện phiếm chính là hình thức như vậy, thì ra tôi vẫn tò mò, rõ ràng tính cách của chúng tôi cùng các phương diện sở thích cũng không quá tương đồng, nhưng vì cái gì vẫn có thể làm bạn tốt cho tới hôm nay.

Hiện tại tôi đã hiểu, em ấy dẫn dắt tôi.

Tình cờ, em ấy có thể ở cuối câu chuyện điểm một chút cho nên có lẽ tôi bị em ấy lừa mất.

Tác dụng của việc chủ đạo với tôi mà nói rất thích hợp cũng rất thích, đặc biệt em ấy còn xinh đẹp như thế.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi trầm mê trong sắc đẹp của em ấy.

Thời gian giải trí, chạy càng lúc càng nhanh, sau khi tiễn Hà Trừng rời đi, bầu không khí yên lặng làm cho tôi cực kỳ phiền muộn, tôi duỗi người, nhìn túi đồ ăn vặt vừa ăn, lại buông tiếng thở dài.

Nếu như Hà Trừng ở cùng phòng với tôi thì tốt biết bao.

“Có phải đang nghĩ nếu Hà Trừng ở cùng tụi mình thì tốt biết bao?” Ngư Ngư không biết từ lúc nào từ trong phòng tắm đi ra, mặc kệ tóc đã khô rồi, ôm khăn tắm, vẻ mặt xxx nhìn tôi.

Tôi bị dọa giật mình:

“Sao cậu biết mình đang nghĩ gì?”

Tại sao tôi phải để cho cậu ấy biết tôi đang nghĩ gì…

Ngư Ngư nghe xong cười ha ha vài tiếng:

“Mình đoán, trời ạ Chu Tiểu Dĩ, cậu vậy mà nghĩ loại chuyện đó.”

‘Loại chuyện đó’ ba chữ nghe liền biết nó cực kỳ không đứng đắn.

Tôi liếc ngang cậu ấy, không thèm để ý cậu ấy, đi thẳng tới bên ngoài sân thượng giặt quần áo.

Không nghĩ tới Ngư Ngư dĩ nhiên đi theo ra ngoài, thời gian gần đây, cậu ấy đối với chuyện tôi và Hà Trừng, thật sự cực kỳ để ý.

Đeo bao tay vào, Ngư Ngư hỏi tôi:

“Mình có thể nhiều chuyện một câu không?”

Tôi giả vờ thờ ơ:

“Không thể.”

Ngư Ngư thấp giọng cười.

Ngược lại mặc kệ tôi nói cái gì, cậu ấy đều muốn hỏi, câu này tương đối hiệu quả hơn so với câu kia:

“Có đôi lời mình không biết có nên nói không.”

Không biết có nên nói hay không, đừng nói!

Cậu ấy sáp tới, hỏi tôi: “Các cậu thông đồng lâu vậy, cậu biết Hà Trừng đại khái là thích kiểu người gì không?” nói tới đây, Ngư Ngư tự mình hưng phấn trổi dậy, A một tiếng, “Em ấy thích nam hay nữ vậy? Em ấy thẳng hay cong? Hay cả hai?”

Tôi:

“Không biết.”

Ngư Ngư kinh ngạc:

“Cậu cũng không biết?”

Đúng vậy, tôi cũng không biết, việc này tôi cũng rất buồn bực, tôi nhớ hình như có hỏi qua em ấy vấn đề tương tự, nhưng không chỉ một lần, nhưng vấn đề này đến cuối cùng đều chảy tới nơi nào đó.

Em ấy không có trả lời tôi, nhưng lại để cho tôi một đống lùm bùm.

Nghĩ như vậy, tôi chợt đưa tay đóng vòi nước, cực kỳ phiền muộn mà ngửa đầu nhìn trăng.

Ngư Ngư thấy thế, liền hỏi một câu hiểu lầm:

“Cái gì cái gì? Nghĩ tới cái gì?”

Tôi xoay người, cười với cậu ấy:

“Ừ.”

Ngư Ngư hưng phấn:

“Nói mau nói mau.”

Tôi nhàn nhạt:

“Hà Trừng… em ấy thích mình.”

Ngư Ngư nghe xong đầu tiên là sửng sốt sau đó hưng phấn lớn tiếng kêu lên:

“Thật hả thật hả?”

Sau mấy giây, cậu ấy phát hiện tôi mang theo nụ cười như có như không nhìn cậu ấy, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Chu Tiểu Dĩ, cậu rất nhàm chán.”

—————–

Ps. Học tỷ là hình tượng đặc trưng cho người thấy gái đẹp, bỗng chốc ngốc không tưởng =.=