Chương 7

Tối hôm đó, tôi nằm mơ, mơ thấy Đường Sóc bỗng nhiên trở về, còn dẫn theo một nữ nhân yêu diễm đê tiện, yêu diễm đê tiện dáng vẻ kệch cỡm dán lấy hắn, mặt của hai người gần như muốn dính vào nhau, làm tôi nhìn thấy cực kỳ buồn nôn.

Cô ta vung lan hoa chỉ*, chỉ vào trán tôi nói:

“Sóc Sóc, đây chính là bạn gái trước của anh à.”

*Lan chỉ hoa: là bàn tay ngón cái áp vào ngón giữa.

Trong lời cô ta tràn đầy ghét bỏ nhưng tôi thực sự nghe không hiểu rốt cuộc cô ta ghét bỏ tôi cái gì, có thể là ghét bỏ tôi không châm chích như cô ta, không phải cái dạng tranh biện gay gắt .

Sau đó tôi liền tỉnh dậy.

Giây thứ nhất tỉnh lại, tôi nghĩ, phải cùng cô ta đấu khẩu.*

*Nguyên văn là 撕逼Từ tê bức nguyên bản là ngôn ngữ địa phương dùng để chỉ đàn bà với đàn bà mắng nhiếc, đấu đá nhau. Sau này nó trở thành ngôn ngữ mạng, được sử dụng nhiều trên tianya và baidu.

Giây thứ hai tỉnh lại, tôi mắng chính mình một câu: điên.

Vì cơn ác mộng sáng sớm này, gió nhẹ lướt qua, học muội còn ngáy ngủ, tôi yên lặng nhặt chăn trên đất lên, tuyên bố tôi không ngủ được nữa.

Nhưng điều này không đủ làm cho cuộc sống của tôi trở nên khó khăn, khó khăn chân chính là trên đường đến lớp, có lẽ hôm qua tuyên truyền của Ngư Ngư đã đạt được hiệu quả, bất kể là trên đường đến căn tin hay là trên đường đến lớp học, đυ.ng phải học đệ học muội, chúng không còn đơn thuần gọi tôi là học tỷ mà gọi là hoa khôi học tỷ.

Hoa khôi học tỷ…

Cái này phải nói đến sau khi cùng Hà Trừng nói chuyện phiếm, lần thứ hai cảm thấy hai chữ này thật cảm thấy thẹn thùng.

Đặc biệt là ánh mắt không chút giấu giếm, liên tục quay đầu nhìn tôi của đám quần chúng không biết gì kia, phải đón nhận ánh mắt ý vị không rõ kia mà không thể đáp trả, làm cho tôi hận không thể lột da Ngư Ngư.

Trong lòng của tôi đang run rẩy, vốn định sau khi ăn xong sẽ đi bộ hai vòng quanh trường, rốt cuộc không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, trốn trong phòng ngủ không dám ra cửa.

Có lẽ bởi vì hôm qua tự nhận là trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tôi liền mở điện thoại vào Wechat gởi cho Hà Trừng một tin nhắn.

Tôi: Học tỷ tủi thân.

Hà Trừng: Sao vậy?

Hà Trừng trả lời rất nhanh, điều này làm cho tôi có chút ảo giác rằng em ấy là thiếu nữ nghiện internet, nhưng cái giả định cùng với nhân vật của em ấy không xứng đôi, cho nên tôi bỏ qua cái giả định này.

Tôi đem chuyện hôm nay đơn giản giải thích qua một lần, vừa giải thích vừa nghĩ, tân sinh viên bây giờ còn đang ở trong trạng thái ngây thơ, chính trạng thái này làm cho tôi có một luồng cảm giác vô cùng mạnh mẽ, bọn nhóc đó sẽ dùng tốc độ ánh sáng đem chuyện tôi là hoa khôi chiêu cáo thiên hạ.

Tôi dường như nhìn thấy một bức tự họa của tôi dán ở trên cột thông báo, ở trên viết, người này là hoa khôi, hhh.

Sau khi gởi vài tin nhắn oán trách tôi mới phát hiện hình như quá dài dòng, toàn bộ giao diện trò chuyện đều là khung màu xanh của tôi.

Vì vậy tôi gởi một tin hahaha, sau đó hỏi, em đang làm gì?

‘Em đang làm gì’ 4 chữ này cực kỳ dễ dùng, kỳ thực bạn và bạn của bạn oán giận một việc gì đó, nhất định không cần được đáp lại điều gì, chỉ là muốn nói ra hết mà thôi, thế nhưng nói hết sẽ có thể quên đi, bạn bè bên kia thực sự cũng không biết phải nói cái gì.

Tôi nghĩ, Hà Trừng hẳn là không biết phải trả lời tôi ra sao, nhưng cũng có thể cảm thấy tôi quái lạ, mẹ nó trí trướng*.

*Dạng bệnh chậm phát triền về trí não.

‘Em đang làm gì’ thành công nhảy qua đề tài khác, em ấy quả nhiên né tránh đối với chuyện tôi oán trách, trả lời:

“Làm bài tập.”

Vì không quấy rầy em ấy làm bài tập, sau khi tôi gởi một icon liền yên lặng rút lui.

Ở ký túc xá sống uổng một ngày, buổi tối 10 giờ, cùng với âm thanh sang sảng khe khẽ ở hành lang sau đó là Ngư Ngư đẩy cửa vào.

Cậu ấy vừa gọi điện thoại vừa ném cái túi cho tôi, tôi đưa tay nhận lấy, mở ra xem, là một hộp thuốc cảm mạo, bên trong còn có một mảnh giấy, viết “Chu Tiểu Dĩ”.

Sau khi cúp máy Ngư Ngư mang theo bộ dạng không buông tha ngồi bên cạnh tôi, đem mảnh giấy mở ra đặt trên bàn, ngón tay gõ gõ, mập mờ nói: “Chậc chậc chậc, vừa mới cảm mạo sau đó đã có người đưa thuốc.” cậu ta lại gõ gõ, “Mình ở thư viện đọc sách, đi WC về liền thấy có thêm cái này.”

Tối hít mũi, cười nói:

“Đưa thật kịp lúc, nếu không có mình cũng khỏe thôi.”

Ngư Ngư cười vỗ vỗ cánh tay tôi, nhìn tờ giấy Chu Tiểu Dĩ mấy lần hỏi:

“Từng thấy qua chữ này không? Rất đẹp.”

Tôi lắc đầu:

“Chỉ 3 chữ này làm sao có thể biết là ai.”

Ngư Ngư đem mảnh giấy gấp lại đàng hoàng đặt vào trong lòng bàn tay tôi, còn dùng sức bóp mấy cái:

“Cho nên cậu phải cảm ơn mình, hoa khôi học tỷ, ’em’ đã giúp chị chiêu hoa rồi.”

Tôi dùng ánh nhìn bằng nửa con mắt bày tỏ lòng cảm ơn đối với cậu ấy.

Đã tặng rồi tôi nhất định cho vào bao tử, thuốc này pha nước uống ngòn ngọt, mùi vị không tệ.

Trước khi ngủ, Ngư Ngư còn nhấn mạnh một lần nữa buổi tối hôm kia trống nhất định phải đến tiệc đón tân sinh viên.

Kỳ thực tôi muốn nói, tôi đây là kiểu độc thân cẩu, có thể gọi bất cứ lúc nào.

Khoa Lý đón tân sinh viên so với khoa tôi sớm hơn một ngày, tiệc tối trước, đoàn bên khoa Lý đang điên cuồng chạy chương trình biểu diễn cùng với các trò chơi, còn có vài người đang điên cuồng thao luận làm sao để thả thính* các học đệ học muội, điều này không khỏi làm cho tôi nghĩ tới Hà Trừng, không biết đêm nay em ấy có ‘chịu khổ’ hay không, có bị các học trưởng học tỷ thô bỉ này buộc phải tham gia mấy trò kỳ quái hay không, nghĩ như vậy, tôi mơ hồ có chút lo lắng.

*Nguyên văn là Sáo lộ – 套路: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương.

Đại học vừa khai giảng luôn có chút lạc thú, thích thì cùng học đệ học muội hoạt động cùng nhau, giả vờ quen nhau, có lẽ Cao trung bị đè nén quá mức, tất cả xuân tâm đều đợi đến đại học phóng thích ra ngoài, thậm chí gặp người liền nịnh nọt.

Sau này câu chuyện xấu xa kia, khi đã quen nhau thật lâu liền lưu truyền rộng rãi, thỉnh thoảng còn lấy ra chê cười một phen.

Buổi tối đang làm bài tập, điện thoại vang lên vài tiếng, tôi nhìn mấy lần, mấy bạn học khoa Lý hỏi tôi khi nào đến, sắp bắt đầu rồi.

Tôi đem điện thoại đặt ở chế độ yên lặng, giả vờ làm ra vẻ không tồn tại không trả lời, nửa giờ sau, mở điện thoại ra phát hiện Hà Trừng gởi tới một tin nhắn.

Hà Trừng: Chị thì sao?

Tôi nghĩ chắc là em ấy hỏi tại sao tôi không ở đó, vì vậy tôi đặt bút xuống, trả lời, không đi.

Sau khi rút lui nhìn thấy khoa Lý chiếu một video nhỏ về bữa tiệc tối, không chiếu không sao chiếu một hồi làm cho tôi cảm thấy rất vui.

Vì vậy tôi gõ giường ngủ của Ngư Ngư:

“Tiệc tối khoa Lý, có đi không?”

Ngư Ngư hưng phấn, bỏ tai nghe xuống:

“Cậu nghĩ thông suốt?”

Cho nên 20 phút sau, hai chúng tôi đứng ở đại lầu của khoa Lý.

Tôi nhìn hai chữ Vật Lý lấp lánh phát sáng, nuốt nước bọt, nói:

“Cậu nói xem bọn họ có nhắc tới Đường Sóc hay không sẽ thắc mắc tại sao mình vẫn đến hay không họ sẽ ôm tâm tình bát quái hóng chuyện hay không có phải mình sẽ bị đem ra làm trò bị trêu trọc không?”

[Câu này hiểu là “Cậu nói xem bọn họ có nhắc tới Đường Sóc hay không, sẽ thắc mắc tại sao mình vẫn đến hay không, họ sẽ ôm tâm tình bát quái hóng chuyện hay không, có phải mình sẽ bị đem ra làm trò bị trêu trọc không?”]

Khó có được dịp nói một hơi trôi chảy nhiều vấn đề như vậy, giống như phép so sánh câu, nói xong tôi cảm thấy mình thật là giỏi, nhưng Ngư Ngư thì không cảm nhận được cái giỏi của tôi, ngay cả lời cũng lười nói mà trực tiếp kéo tôi vào.

Xa xa có thể nghe được, khoa Lý bên kia truyền đến những âm thanh náo nhiệt, tôi kéo tay Ngư Ngư đi về phía trước, tâm tình ham vui ngay lập tức lấn át tâm tình ưu thương, giờ khắc này, tôi đi rất nhanh, cậu ấy suýt chút nữa là không đuổi kịp tôi.

Tiếng hò reo càng ngày càng gần, bên trong chắc đang chơi trò chơi, tôi không kịp chờ mở cửa, động tác qua nhanh, bên trong hiện ra một người, vội vàng không kịp chuẩn bị đυ.ng phải tôi.

Tôi lui về sau mấy bước, Ngư Ngư đỡ lấy tôi, người đυ.ng vào tôi nói mấy lời xin lỗi sau đó liếc nhìn, ngay sau đó liền biến thành khuôn mặt khóc tang.

Tôi không biết nên làm vẻ mặt thế nào đáp lại người đó, người đó bỗng nhiên ôm lấy cánh tay của tôi, cố gắng nói xin lỗi:

“Học tỷ em sai rồi học tỷ à, học tỷ nhất định phải tha thứ cho em.”

Tôi: Gì?

Em ấy vẻ ủy khuất nhìn tôi, nói:

“Học tỷ, ngày đó học quân sự em không nên nói chị như vậy.”

Nói như vậy, tôi chỉ nghĩ tới khả năng, em ấy có lẽ chính là bạn cùng phòng của Hà Trừng, là một trong ba người ngày đó ở phía sau tôi thảo luận, nhưng khuôn mặt của em ấy thực sự không có phù hợp, dù sao trong mắt của tôi, mặc trang phục quân sự vào, tất cả mọi người đều giống nhau, mà tôi, cũng chỉ nhận ra được Hà Trừng.

Tôi ha ha cười:

“Không sao.”

Em ấy vẫn là vẻ mặt ủy khuất:

“Học tỷ chị nhất định phải tha thứ cho em.”

Tôi nói:

“Được được được.”

Bạn học, trước buông tay chị ra, trò chơi của mọi người sắp kết thúc rồi, chị muốn vào xem mà.

Sau khi ngơ ngác trong chốc lát, Ngư Ngư cũng qua cứu vớt tôi, giải thoát tôi khỏi ma trảo rúi rít của học muội kia, chúng tôi nhỏ giọng đi vào từ cửa sau, tìm một góc nhiều đồ ăn ngồi xuống, lúc này nam nam nữ nữ đang cùng chơi điên cuồng.

Những trò chơi này ở đại học rất được hoan nghênh, chỗ lợi hại nhất là có thể gọi những cặp nam nữ đang mập mờ vụиɠ ŧяộʍ kêu lên đài, mờ ám cho mọi người xem.

Vì vậy khi tôi và Ngư Ngư vừa ngồi, quả quýt còn chưa kịp lột liền nhìn thấy trong phòng một nam một nữ đang ăn một thanh chocolate.

“Chơi chơi.” Tôi không khỏi cảm thán.

Nhưng tiếc là có mấy đôi đi xuống do thanh chocolate ngắn nhất dĩ nhiên chỉ có 2cm.

Tệ thật*! Bước lên là được hôn! Học đệ học muội ngại gì chứ! Cơ hội tốt như thế tại sao lại lãng phí! Thực sự không hiểu gì là quý trọng!

*Nguyên văn là Soa bình [差评]: Ở trên mạng mua sắm, người mua và người bán có thể nhận xét qua lại lẫn nhau. Mức độ nhận xét theo ba mức Excellent, Good, Bad. Trong đó soa bình (bad) là mức đánh giá thấp nhất.

Xin lỗi, tôi có chút kích động.

Sau khi ngồi một hồi, tôi mới phát hiện, là bản thân tôi đem mọi chuyện nghĩ quá lên, tới lâu như vậy, căn bản không ai chú ý tới tôi.

Tôi vừa đau buồn chuyện này vừa tìm bóng dáng Hà Trừng, nhưng tầm vài nhóm xuống, cũng không nhìn thấy em ấy.

Vì vậy tôi gởi tin nhắn cho em ấy.

Tôi: Em ở đâu?

Em ấy vẫn như trước rất nhanh nhắn lại cho tôi, 2 chữ.

‘Chờ em.’

Sau khi điện thoại nhận được tin nhắn tôi mới phát hiện, học muội vô cùng đau khổvừa rồi đυ.ng tôi ở cửa dĩ nhiên ngồi phía xéo xéo hàng phía trước, sau khi trò chơi kết thúc, em ấy quay đầu liếc nhìn tôi, cái nhìn này làm cho tôi cảm thấy ánh mắt ấy của em ấy vô cùng tà ác, giống như đang nói: Học tỷ, dẫn chị đi xem cá vàng.

Tôi sợ đến nổi hướng về phía Ngư Ngư chen lấn, nhưng mà Ngư Ngư không cảm nhận được cảm giác nguy hiểm của tôi, cậu ấy đẩy tôi ra , còn vô tình nói:

“Chen chen làm gì, nóng chết được.”

Tủi thân.

Tiết mục tiếp theo là tự đàn guitar, mọi ánh đèn trong phòng cũng rất phối hợp tối xuống, kèm theo tiếng hạt hướng dương bên cạnh Ngư Ngư, trên đài học muội khẽ hát giọng du dương.

Mở lời trong trẻo, là một bài hát đặc biệt rất an tĩnh nên cũng thành công làm cho bầu không khí của hiện trường yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người không biết nói thế nào, không biết nên trở lại chỗ vừa chơi trò chơi hay là nên chăm chú lắng nghe.

Ngược lại tôi chăm chú lắng nghe, tuy tôi đối với âm nhạc không phải quá hiểu biết nhưng ít ra có thể nghe được, học muội hát rất khá.

Lúc hát được nửa bửa, cửa bổng nhiên sáng lên, tôi quay đầu nhìn, có người đẩy cửa vào, ngược sáng nên không nhìn rõ lắm, đến khi người đến đóng cửa, tôi mới phát hiện, là Hà Trừng.

Em ấy từng bước từng bước hướng về phía tôi đi tới, hiếm khi thấy tóc dài xõa vai, là dáng vẻ của nữ thần, cùng với học muội thì thầm vài câu rất vui vẻ, sau đó đứng bên cạnh tôi, hơi nghiêng người.

Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi, mang theo nụ cười mỉm nhỏ giọng gọi tên tôi:

“Chu Tiểu Dĩ.”

—————

Cuối tuần vui vẻ!^^