Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 29: Nụ hôn thứ hai mươi chín

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt Hạ Lam đỏ ửng, lòng dạ cậu rối bời, quần áo của Cố Chinh luôn làm cậu có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng theo lý thuyết, lúc còn ở nhà thỉnh thoảng cậu cũng hay giặt qυầи ɭóŧ dùm ba, hơn nữa thân làm trợ lý nhận lương của ông chủ, hình như không nên trách móc.

Hạ Lam gian nan nhìn về phía Cố Chinh: “Thầy Cố, ừm… quần này… mang mấy cái?”

Cố Chinh lặng lẽ quan sát cậu, ồ, tai có chút hồng, ánh mắt có chút thất thần. Cố Chinh thấy là lạ, anh có điều hoài nghi, sau đó lại suy nghĩ, nếu anh phải soạn qυầи ɭóŧ cho một người đàn ông khác chắc anh cũng sẽ rối rắm khó xử. Cố Chinh do dự rồi lại đứng lên, thuận miệng nói: “Mang bảy cái, mặc xong rồi giặt.”

Hạ Lam: “…” Tôi giặt hả?!

Hạ Lam càng thêm gian nan: “Mang cái nào?”

Cố Chinh lần thứ hai thuận miệng: “Chọn cái đẹp ấy.”

Đẹp?! Hạ Lam nghĩ: Chọn cái mình thấy đẹp á?!

Cho dù nghĩ kiểu nào cũng thấy quái dị, không phải chuyện chọn quần mà trong lòng Hạ Lam cứ thấy sao sao đó, nhưng đến tột cùng vấn đề là gì thì đầu óc cậu lại không rõ, thật sự không nghĩ ra được.

Hạ Lam đành cẩn thận bắt đầu giúp Cố Chinh chọn qυầи ɭóŧ “đẹp”, vừa rủa thầm: Có ai thấy đâu mà cũng đòi chọn đẹp, thật là muộn tao, vừa không khỏi nhủ: Chắc mình sẽ thấy nhỉ?

Cuối cùng, trong đầu cậu chỉ còn lại một suy nghĩ: Hạ Lam à mày biếи ŧɦái quá!

Hạ Lam lật xem qυầи ɭóŧ của Cố Chinh, vì đồ lót của cậu rất đơn giản, chỉ có trắng hoặc đen, nay thấy quần của Cố Chinh nhiều kiểu dáng như thế, cậu vừa ngắm nghía vừa cảm thán. Hạ Lam cầm lấy một chiếc quần màu đen kiểu bikini, trong lòng sợ hãi: Gợi cảm quá, thầy ấy mặc cả loại này à?

Mang đi mang đi.

Hạ Lam lại nhặt một cái trunk màu xám, chất vải hơi cứng, cả đằng trước lẫn đằng sau đều có nếp phồng ra theo cơ thể người mặc.

Chậc. Hạ Lam đỏ mặt nghĩ. Rất hùng vĩ nha.

Mang đi mang đi.

Mười phút sau, Cố Chinh ngó qua kiểm tra, bảy cái qυầи ɭóŧ cho bảy ngày, mỗi ngày một cái, cái nào trông cũng gợϊ ȶìиᏂ vô đối. Tuy rằng đều do anh tự mua tự mặc, nhưng không nghĩ tới bảy cái xếp cạnh nhau lại trông… Phải dùng từ thế nào nhỉ…à, toát ra sự yêu nghiệt!

Thái dương Cố Chinh giật giật, cảm thấy phong cách của mình rõ ràng không phải thế, chỉ đành đổ cho Hạ Lam chọn toàn những cái rù quến, anh nhíu mày hỏi: “Cậu thích kiểu này à…”

Hai tai Hạ Lam nóng bừng, lớn tiếng đáp: “A? À… Tôi thấy đẹp mà, thầy không thấy vậy hả? Ha ha ha ha…”

“…Ừ” Cố Chinh day day thái dương, cõi lòng mệt mỏi. Cái mặt già nua của tôi, cơ mà đến lúc đó mới biết ai mất mặt. Nghĩ đoạn, anh cũng bình tĩnh lại, còn lộ ra một nụ cười mê người, hòa ái nói: “Nếu cậu thấy đẹp thì cứ mang đi.”

Hạ Lam: “…” Cái gì gọi là nếu tôi thấy đẹp thì cứ mang đi?!

Hạ Lam lại giúp Cố Chinh thu dọn đồ đánh răng rửa mặt, lần trước đến nhà anh cậu chưa kịp nhìn kỹ, lần này có thời gian quan sát, chỉ cảm thấy chỗ ở của thầy Cố thật không giống chỗ ở của đàn ông độc thân. Sạch sẽ không nói, còn gọn gàng ngăn nắp, nhìn ra được chủ nhân không phải theo chủ nghĩa hoàn mỹ mà là bị OCD, cậu không khỏi hỏi: “Bình thường thầy tự quét dọn nhà cửa sao?”

“Bình thường cũng không dơ, đồ lấy ở đâu thì cất vào chỗ đó, nhưng ngày nào cũng phải hút lông.” Cố Chinh nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, “Mỗi tuần còn phải gọi người đến làm vệ sinh một lần.”

Sau đó, người đàn ông vờ như vô ý nói, “Nhà cậu bừa bộn lắm hả?”

“Không tới mức đó, tôi thấy tôi cũng sạch sẽ lắm, bất quá không bằng thầy.”

“À.” Cố Chinh đáp, anh nghĩ thầm, sạch sẽ là tốt.

Cố Chinh nhìn đồng hồ, đã 9 giờ hơn, tuy Hạ Lam là con trai nhưng vẫn nên về sớm cho an toàn: “Dọn đồ xong thì về đi, ngày mai tài xế của tôi qua đón cậu trước, nhớ dậy sớm.”

Hạ Lam đáp ứng, Cố Chinh dặn dò: “Phải đi ngủ trước 11 giờ, cậu nhìn đôi mắt thâm quầng của cậu kìa.”

Hạ Lam quay sang soi gương, cậu nghĩ bụng: Thâm quầng đâu ra, đây là hốc mắt sâu!

Nhưng cậu vẫn đồng ý, Cố Chinh lại hỏi cậu về nhà như nào, ngồi tàu mất bao lâu, Hạ Lam đều trả lời đầy đủ.

Hạ Lam cứ thấy thầy Cố bữa nay là lạ, phong cách câu hỏi càng lúc càng giống mẫu thân đại nhân nhà mình, cậu đánh bạo hỏi ngược một câu như vậy.

“…” Cố Chinh cau mày, khóe miệng giật giật, bỗng nhiên cười lạnh, “A, còn ngại phiền? Thế này nhé, cậu đem hành lí của tôi về nhà đi.”

“Tại sao?”

“Mai cầm lên xe cho tôi.” Cố Chinh tựa vào ghế salon, anh nhếch mép, “Bởi vì tôi không thích tự xách.”

Hạ Lam tức giận, thầy Cố, thầy đừng khinh người quá đáng! Thầy coi tôi là cu li sao!

Sau đó, Hạ Lam bực bội mà ngoan ngoãn kéo cái va li sang chảnh của Cố Chinh ra khỏi cửa chung cư.

Buổi tối, sau khi về đến nhà, Hạ Lam cất gọn hành lý của Cố Chinh vào một góc rồi bò lên giường lướt Weibo.

Ba ruột của Kevin và Bao Tay Nhỏ:

“Bắt nạt nhóc diễn viên siêu xinh đẹp kia vui thật, rất thú vị, ha ha.”

“Thú vị”, lại còn “ha ha”?!

Hạ Lam đăng nhập vào nick nhỏ đã lâu chưa dùng, vùng lên giữa biển người “Có cơ tình!”,

“S công!”
, mạnh mẽ lên án Cố Chinh:

“Nếu cậu diễn viên kia lớn lên siêu xinh đẹp, sao không đối xử tốt với người ta một chút.”

Hạ Lam suy nghĩ một lát, để bình luận của mình có vẻ không đường đột, cậu bắt chước người khác viết thêm một câu:

“Nếu không cái cậu diễn viên siêu xinh đẹp đó sẽ không thích anh đâu!”

Một lát sau, nick nhỏ của Hạ Lam có thông báo mới, nào ngờ là Cố Chinh trả lời.

Ba ruột của Kevin và Bao Tay Nhỏ:

“Thật không?”

Ba ruột của Kevin và Bao Tay Nhỏ:

“Xin thụ giáo.”

Hai cái bình luận này của Cố Chinh bị cho lên top, một đám người hò hét,

“Anh quả nhiên thích nhóc diễn viên kia!”,

“Tiêu rồi, tui lỡ nhìn thấy hiện trường quy tắc ngầm rồi! Có khi nào bị ba ruột thủ tiêu không!”

Hạ Lam có chút không biết làm sao, nghĩ thầm: Sao thế này? Còn xin thụ giáo?!

Chả… chả hiểu gì hết!

Đúng 11 giờ, Hạ Lam nhớ tới câu nói nghiêm khắc của Cố Chinh, cậu không dám xem Weibo nữa, phá lệ đúng giờ đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, kim đồng hồ vừa chỉ số 7, tài xế của Cố Chinh đã tới đón Hạ Lam, sau đó lại sang đón anh, cả hai cùng đi ra sân bay.

Muốn thấy Cố Chinh làm mặt ngầu rất dễ, chỉ cần đặt mấy người không thân thiết với anh bên cạnh là được.

Trong phòng chờ VIP, Cố Chinh mặc một bộ Âu phục phẳng phiu, đeo kính râm, vắt chéo chân, tư thế tao nhã, vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú đọc một quyển triết học phương Tây, từ hào quang đến khí chất đều hoàn toàn thổi bay mấy ông chủ đất với mấy tinh anh thương vụ chẳng đẹp trai cho lắm ngồi xung quanh.

Hạ Lam mặc áo ngắn tay và quần lửng, lộ ra cánh tay rắn chắc và đôi chân thon dài, có người còn tưởng cậu là vận động viên. Cậu cũng đeo kính râm, hành lý đã ký gửi xong, lưng mang ba lô tay ôm túi xách của Cố Chinh ngồi bên cạnh anh.

Cái mặt Hạ Lam tuy trông như đứa được “đại gia” Cố Chinh bao dưỡng, nhưng so về khí chất thì cũng chỉ cỡ em giai xách đồ hay vệ sĩ của Cố Chinh. Cậu không khỏi ngắm nghía nghiên cứu anh: Sao ngồi trên ghế thôi mà cũng quí tộc thế?

Sau đó cậu thử bắt chước, uốn éo vặn vẹo, mãi vẫn không làm được.

Hạ Lam đã đặt vé rồi, của Cố Chinh là hạng thương gia, của cậu là hạng phổ thông. Trước khi lên máy bay, Cố Chinh hỏi xem có thể đổi vé không, sau đó chuyển Hạ Lam lên cùng hạng với mình, để cậu ngồi bên cạnh anh.

Lòng Hạ Lam tràn đầy cảm động, ông chủ thương nhân viên quá! Cậu mới được ngồi khoang thương gia có mấy lần thôi đó!

Nhưng khi Hạ Lam lên máy bay rồi mới biết cuộc đời làm quái gì có chuyện tốt thế.

Tiếp viên hàng không dịu dàng thanh lịch, dáng người yểu điệu, đưa đồ ăn nhẹ và thức uống tới, cô nàng mặc kệ Hạ Lam đang ngồi bên ngoài, hỏi xem Cố Chinh muốn dùng gì.

Cố Chinh tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt xếch xinh đẹp, tao nhã từ tốn nói chuyện với tiếp viên hàng không. Tiếp đó, toàn bộ đồ ăn đều chất lên bàn Hạ Lam, về phần anh, sau khi nghe thông báo hành khách được sử dụng thiết bị điện tử liền moi laptop ra gõ.

Hạ Lam chưa ăn điểm tâm, thấy Cố Chinh không ăn bèn tự hưởng dụng trước. Cậu cảm thấy mùi vị không tệ, còn đang ăn dở, đột nhiên cảm giác Cố Chinh nhìn mình chằm chằm, ánh mắt bực bội. Hạ Lam nhìn lại anh, ý hỏi anh muốn gì, Cố Chinh hất cằm về phía cậu, sau đó há miệng, mặt kiểu “Đút tôi.”

Trời địu?

Thầy Cố thầy bị thoái hóa hả? Mai mốt chắc thầy kêu tôi tắm cho thầy luôn đúng không?

Vừa nghĩ đến chuyện giúp Cố Chinh tắm rửa, Hạ Lam đột nhiên câm nín, nhất thời tự đuối lý, không dám tức giận nữa.

Cố Chinh muốn một thanh socola, Hạ Lam liền xé vỏ, đưa đến bên miệng anh. Cố Chinh cắn một cái, lại quay đầu viết tiếp, Hạ Lam thật sự hết nói, không biết nên tiếp tục cầm đút hay nên bỏ xuống. Cậu đưa tay một lúc lâu, vừa định đặt socola lên bàn, Cố Chinh lại quay sang há miệng ra.

Mặt anh xoay về bên này nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, hai tay cũng gõ phím không ngừng. Hạ Lam nhìn đôi môi nhạt màu của Cố Chinh, nhớ tới cảm giác khi hôn anh, rất mềm mại, bỗng nhiên muốn trả thù mà nghĩ: Hay đừng đút nữa, thử hôn một cái xem vẻ mặt ma vương Cố thế nào?

Phải cái Hạ Lam không dám, đành tiếc nuối tiếp tục hầu hạ Cố Chinh ăn socola. Cuối cùng, thanh socola còn lại có chút xíu, lúc Cố Chinh cắn, cánh môi anh nhấp vào ngón cái Hạ Lam. Hạ Lam lập tức mất tự nhiên, cậu vứt giấy gói vào thùng rác, chẳng hiểu sao chợt vô thức liếʍ ngón tay mình.

Liếʍ xong, Hạ Lam cũng hết hồn, trong lòng gào thét: Mình đang làm gì? Mình vừa liếʍ cái gì?!

Socola! Đúng, trên tay mình dính socola! Mình không muốn lãng phí đồ ăn!

Hạ Lam vừa hoàn hồn lại đã thấy Cố Chinh nghiền ngẫm nhìn cậu cười, anh thấp giọng hỏi: “Ngon không?”

Thầy Cố à thầy đang hỏi cái gì?! Thầy có ý gì hả?!

Hạ Lam cau mày nghĩ nghĩ, dè dặt trả lời: “Ngon… lắm?”

Cố Chinh lại nhìn màn hình máy tính, nhếch môi: “Ngọt lắm à?”

“Rất… ngọt.”

“Tốt.”

Hạ Lam: “…???”

Tốt chỗ nào? Chúng ta đang nói chuyện kiểu gì thế này!

Đột nhiên Hạ Lam bị ánh sáng đèn flash làm chói mắt, cậu quay sang, một quý cô đeo kính râm xoay ipad qua, vẻ mặt điềm nhiên như không mà bắt đầu chụp ngoài cửa sổ. Hạ Lam nhất thời xù lông: Chụp cái gì? Chưa thấy trai đẹp đút nhau ăn sao?! Đây là công việc của trợ lý thôi, chả có gì ngạc nhiên cả!

Hai tiếng trôi qua, phi cơ cuối cùng cũng đáp xuống đường băng, sau khi lấy hành lý, Cố Chinh thấy đói nên mua thức ăn nhanh ở sân bay. Qua một lát, xe của đoàn phim tới đón Cố Chinh đến trường phim còn Hạ Lam về khách sạn.

Phòng khách sạn là một căn suite (1) nhỏ, phía trong là kiến trúc tiêu chuẩn cho hai người ở, bên ngoài có bếp. Hạ Lam bỗng nhiên muốn ở chung phòng với Cố Chinh, sau đó lại nhận ra có chỗ nào không đúng. Cậu hốt hoảng, tự an ủi khuyên nhủ mình: Có gì đâu mà sợ? Nhưng trong lòng cậu vẫn thấy mất tự nhiên.

Khách sạn là do đoàn phim chọn, không phải việc của Hạ Lam, nhưng xem ra Cố Chinh đã yêu cầu, đại khái muốn Hạ Lam nấu cơm cho anh.

Cậu đang suy nghĩ xem có nên mua thức ăn chuẩn bị bữa tối không thì Cố Chinh lại gọi tới, nói đã cho tài xế tới đón cậu đến phim trường, đang chờ ngoài khách sạn. Hạ Lam đành tạm thời bỏ qua ý định này, đi xuống lầu.

Nói thật, cậu vẫn chưa được thấy thầy Cố đạo diễn phim đâu nha.

Hạ Lam lại tưởng tượng cảnh Cố Chinh chỉ vào bản mặt đẹp trai của Uông Minh Khải chửi bới, không khỏi phì cười.

————————————————

(1) Suite: Phòng cao cấp nhất của khách sạn, thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Bonus: Cho nàng nào thắc mắc quần bikini là sao mà quần trunk là sao 🙂
« Chương TrướcChương Tiếp »