Chương 54: Nụ hôn thứ năm mươi bốn

Hạ Lam ngẩn người, sau đó giơ hai tay la lớn “Yeah!”, cậu điên cuồng nhảy nhót mấy cái, sau đó cấp tốc kéo Cố Chinh phi ra ngoài, lúc thì vui vẻ hát ca, lúc thì om sòm hò hét.

Yeah!

Thuê phòng!

Đi thuê phòng với thầy Cố!

Thuê phòng! Thuê phòng! Thuê phòng! Thuê phòng! Mình được đi thuê phòng với Cố Chinh!

Thầy Cố tà ác vô cùng tâm cơ mà chuốc cho Hạ Lam một đống rượu, nhưng anh không để Hạ Lam say đến độ không biết gì cả như lần trước, thành công điều khiển cậu trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, lại nhiệt tình và thành thật, vẫn còn đi đứng đàng hoàng được.

Hai người nhanh chóng đặt phòng, nhanh chóng mở khóa, vừa bước vào Hạ Lam đã đè Cố Chinh lên cửa hôn. Cố Chinh đáp lại một cách rất kịch liệt, anh chịu không nổi nữa, đẩy Hạ Lam vào phòng tắm: “Đi tắm!”

Hạ Lam lại sáp qua hôn anh, giữa lúc đó, cậu mơ màng nói: “Giúp em… Cởϊ qυầи áo.”

Tim Cố Chinh đập thình thịch, anh để Hạ Lam tựa vào gương, vừa hôn cậu vừa vén áo Hạ Lam lên.

L*иg ngực Hạ Lam lộ ra, ngón tay người đàn ông không ngừng trêu đùa hai chỗ mẫn cảm, anh kéo chiếc áo thun đã rách toác qua đầu cậu, ném xuống sàn nhà. Hạ Lam một mực hôn lên cằm và cổ Cố Chinh, đưa tay cởi nút áo sơ mi anh. Do cậu đang say nên hai tay cứ lọng cọng, mãi mới cởi được một nút, Hạ Lam đổ quạu, đưa miệng định bứt.

“Cục cưng đừng cắn. Đây, để anh làm cho.”

Cố Chinh hổn hển thở dốc, anh đẩy cậu ra, mấy ngón tay lướt một phát đã tháo hết nút áo, sau đó vội vàng ném sơ mi vào chiếc giỏ bên cạnh. Cố Chinh hôn lên môi Hạ Lam, dùng kỹ năng thần thánh ban nãy cởi nút quần cậu, ngay cả qυầи ɭóŧ của Hạ Lam cũng bị lột mất.

Anh đứng cách ra một khoảng, ngắm nhìn cơ thể người nọ, từ ngực, bụng dưới đến chân. Cố Chinh xoay cậu qua, ấn xuống bồn rửa mặt, bàn tay khẽ khàng xoa nắn vòng ba căng tròn.

Sướиɠ ghê.

Đã bao lâu chưa thấy em ấy khỏa thân rồi nhỉ.

Hạ Lam bị Cố Chinh sờ, bỗng dưng có cảm giác bị chinh phục, không hiểu sao cậu kích động vô cùng. Động tác của Cố Chinh thật sự rất thô bạo, nhưng cũng làm Hạ Lam hưng phấn. Cơ thể Hạ Lam bắt đầu nóng bừng, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, cậu chống tay lên mặt gương, nhịn không được cất giọng gọi: “Anh Chinh…”

“Anh đây.” Cố Chinh khẽ hôn lên vành tai cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, vuốt ve l*иg ngực và bên dưới Hạ Lam. Thấy Hạ Lam đã hưng phấn đến độ này, động tác của anh cũng có chút gấp gáp, tay kia cởϊ qυầи, sau đó vòng cả hai tay ôm chặt Hạ Lam, trên dưới cùng kí©h thí©ɧ cậu.

Hạ thân Cố Chinh hơi đẩy vào đằng sau Hạ Lam, cảm giác một đợt kɧoáı ©ảʍ ùa tới. Anh siết chặt cậu, hôn lên mái tóc, vành tai, hai tay không ngừng đùa bỡn cơ thể đối phương. Ngón tay lả lơi trêu cợt, nửa người dưới va chạm vào cậu, từng cái vuốt ve mạnh bạo.

Hạ Lam chìm trong sung sướиɠ khôn cùng, cậu nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng, quay đầu muốn nhìn Cố Chinh. Cố Chinh hôn Hạ Lam rồi lật người cậu lại, để Hạ Lam nửa ngồi trên thành bồn rửa mặt, nhấc chân cậu quấn quanh lưng mình. Hạ Lam vội vã ôm chặt anh, nồng nhiệt hôn môi Cố Chinh, chân cậu siết lại để hai người được gần nhau hơn.

Một tay Cố Chinh chạm vào ngực cậu, tay kia đưa vào giữa cả hai, vuốt ve giúp Hạ Lam. Hồi lâu sau, anh buông tha bên ngực đã sưng đỏ của Hạ Lam, vòng tay bế thốc cậu lên, xoa nắn mông cậu.

Hạ Lam quấn lên người Cố Chinh, tay và môi cậu châm lửa khắp nơi, Cố Chinh kéo tay cậu đặt xuống phía dưới mình, khàn khàn nói: “Giúp anh.”

Hạ Lam lập tức càng thêm hưng phấn, một tay ôm Cố Chinh hôn anh, tay kia nắm lấy chỗ đó, thành thạo cử động. Bên tai cậu vang lên tiếng thở dồn dập thoải mái và chẳng hề kiềm nén của người đàn ông, Hạ Lam không chịu nổi, cũng rêи ɾỉ theo.

Cố Chinh cảm thấy thanh âm này quả thực quá phạm quy, anh ngăn miệng Hạ Lam lại, chặn kín giọng cậu bên trong, tốc độ tay cũng bắt đầu tăng lên.

“A ~…”

Khi hai đôi môi tách ra, Hạ Lam không nhịn được kêu thành tiếng, động tác cũng nhanh hơn, tay kia vuốt ve lưng anh rồi lần mò xuống tận bắp đùi, hưng phấn muốn chết, ôm Cố Chinh tạo dấu hôn trên người anh.

Kỹ thuật chơi đùa của Cố Chinh rất đặc biệt, từ cường độ, vị trí đến phương pháp đều làm máu trong người Hạ Lam sôi trào. Hạ Lam cảm giác được sự kí©h thí©ɧ trước nay chưa từng có, cơ bắp căng cứng, cậu cắn vành tai Cố Chinh, sau đó tiết ra, vung vãi trên cơ bụng anh.

Hạ Lam thở dốc một hồi, nhìn thấy chất dịch sáng loáng dưới ánh đèn vương đầy bên dưới Cố Chinh, biết đấy là của mình, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Tay cậu di chuyển mạnh hơn, liên tục ma sát chỗ mẫn cảm của anh. Hơi thở của Cố Chinh càng thêm nặng nề, anh nắm chặt cổ tay Hạ Lam, không hề theo quy luật nào, cũng không hề quan tâm chuyện khí lực, chỉ muốn kéo dài sự kí©h thí©ɧ kia theo bản năng. Sau đó, anh khẽ rên một tiếng, rốt cuộc theo dòng kɧoáı ©ảʍ mà lêи đỉиɦ.

Chất lỏng tuôn ra liên tiếp không ngừng, Cố Chinh thở dốc nhìn bụng Hạ Lam, đằng nào cũng ướt rồi, anh thuận tay kéo Hạ Lam xuống khỏi bồn rửa, ấn cậu quỳ trước mặt mình, tiếp tục bắn vào ngực cậu. Chất lỏng đυ.c ngầu chảy qua đầu ngực sưng đỏ, men theo rãnh cơ nhỏ xuống bụng.

Quá sướиɠ!

Hạ Lam ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu tựa vào chiếc tủ phía sau. Cố Chinh cũng quỳ xuống, ôm má cậu hôn, anh cất giọng khàn khàn: “Tắm thôi.”

“Ừm.” Hạ Lam thở dốc một hồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút, cậu vốn choáng váng vì men rượu, nay lại choáng váng vì quá hạnh phúc, Hạ Lam lẩm bẩm gọi: “Cố Chinh…”

“Anh đây. Dưới đất lạnh lắm, em đứng lên đi.” Cố Chinh nắm tay Hạ Lam kéo cậu dậy. Anh điều chỉnh nhiệt độ xong mới đẩy Hạ Lam vào vòi hoa sen, gột sạch ngực và bụng cả hai.

Giữa làn nước, bàn tay lướt trên da thịt như gần như xa, rất dễ chịu, cũng rất quyến rũ.

Hạ Lam thất thần vài phút rồi mới hoàn hồn, cậu ngắm tới ngắm lui thân hình Cố Chinh, ánh mắt in lên từng tấc cơ thể, thỉnh thoảng đưa tay kiểm tra, chọt chọt, còn vuốt ve khắp chốn.

Cố Chinh tắm cho cậu một hồi lại bị cậu sờ đến ngứa ngáy, anh có hơi xúc động, thấp giọng bảo: “Đừng sờ anh, sờ nữa là có chuyện đó.”

Chỗ nào đấy ban nãy vẫn chưa xìu hẳn, nay lại có xu thế sắp chào cờ.

Hạ Lam “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn không chịu dừng tay, sờ soạng mấy cái, bị Cố Chinh xoay qua tắm phía sau.

Cố Chinh chạm lên đôi vai căng đầy cùng đường cong của eo và chân cậu. Vai Hạ Lam tuy thẳng và rộng nhưng lại không có cơ mấy, săn chắc vừa phải, rất xinh đẹp. Anh không nhịn được hôn lên bả vai cậu, đầu lưỡi nóng bỏng liếʍ dọc xuống. Cả người Hạ Lam tựa như bị điện giật, lưng cậu tê dại, hô hấp cũng gấp gáp, cậu vội đưa tay vịn vào vách tường lát gạch men.

Cố Chinh thấy phản ứng của Hạ Lam như thế, cười tiến lại gần, một tay vân vê đầu ngực cậu, thì thầm: “Em nhạy cảm thật, ở lưng ấy.”

“Ư…” Hạ Lam nghiêng đầu hôn Cố Chinh, cậu quay người, ngấu nghiến đôi môi anh, đoạn cúi xuống hôn lên l*иg ngực anh, đầu lưỡi đảo quanh. Cố Chinh ôm Hạ Lam để cậu đứng sát vào mình, hai bàn tay bồi hồi trên hông cậu. Anh ấn Hạ Lam ngồi xuống, đỡ lấy cậu rồi đưa ngón tay ra phía sau.

Cơ thể Hạ Lam lập tức cứng đờ, cậu khẽ khàng ôm anh, cọ cọ lên trán anh. Dưới dòng nước, tóc Cố Chinh dán sát vào mặt, làn da ẩm ướt lấp loáng, Hạ Lam nhìn mà ngẩn ngơ, vô thức vuốt lưng Cố Chinh, dè dặt hỏi: “Anh muốn tiến vào à?”

“Ừm.” Cố Chinh duỗi ngón tay ra, nhận thấy cơ bắp Hạ Lam căng chặt, anh hôn cậu, dỗ dành, “Em thả lỏng nào.”

Cảm giác đầu ngón tay đang nằm trong người mình quá mạnh mẽ nên Hạ Lam không cách nào lờ đi được, đành hôn lên xương quai xanh của Cố Chinh để di dời lực chú ý. Cố Chinh lại nhấn ngón tay vào sâu hơn, Hạ Lam không nhịn nổi cắn Cố Chinh một cái, cậu vội vàng nhả ra, sau đó vùng vẫy: “Đừng… đừng, đau quá.”

Cố Chinh rất kiên nhẫn, anh chậm rãi vuốt ve Hạ Lam, chờ người cậu mềm xuống thì lại đưa tay vào, Hạ Lam hét to, đưa tay đẩy Cố Chinh: “Đau!”

Cố Chinh hết cách, đành phải rút tay ra khỏi đóa cúc non kiên quyết không nở kia, nói: “Vậy em gội đầu đi, nhớ sấy tóc khô rồi hãy ngủ.”

Hạ Lam lại không nỡ, ngón tay xẹt qua l*иg ngực Cố Chinh: “Mình chơi dưới nước một lát nha.”

Dáng vẻ Hạ Lam y như một cậu chàng ngây thơ đang tỏ tình, Cố Chinh nhịn không được bật cười, kéo cậu lại gần, khẽ hỏi: “Chơi cái gì?”

Anh thì thầm bên tai Hạ Lam làm cậu nhũn hết cả người.

“Nói chuyện với em là được.” Hạ Lam đáp, “Dùng… cái giọng đó đó.”

“Giọng đó là giọng gì?” Cố Chinh cố tình trầm giọng xuống.

Tay chân Hạ Lam tê dại: “Là giọng này nè.”

“Được.” Cố Chinh đứng cách cậu ra một chút, vuốt ve gò má cậu, anh nhìn chăm chú vào mắt Hạ Lam, cất tiếng nói trầm thấp mê người, “Hạ Lam…”

Ôi, âm thanh của diễn viên kịch sân khấu hàng đầu là đây.

Hạ Lam cảm thấy màng nhĩ mình vang lên ong ong, ngay cả trái tim cũng run rẩy, bên dưới bắt đầu có chút phản ứng: “Dạ.”

Cố Chinh áp vào tai cậu, hôn lên má cậu: “Em thật gợi cảm.”

Hô hấp của Hạ Lam trở nên rối loạn, cậu chỉ muốn chết luôn cho rồi, sắp không thở nổi: “Anh đúng là…” Thế mà còn nói, “Nữa đi.”

“Anh… Anh thích em.” Cố Chinh lại nói tiếp, anh hơi khựng lại, vừa cố gắng thích ứng với sự sến súa này vừa vuốt ve làn da bóng loáng trên cơ thể Hạ Lam. Cảm giác giống hệt lần ở bể bơi ngày đó, nhưng nóng hơn, càng làm người ta si mê hơn, “Còn em thì sao?”

“Em thích anh.” Hạ Lam nhắm mắt, chỉ biết hiện giờ mình không phải say vì rượu nữa, cũng đã đê mê hơn vạn lần khi say, “Em cũng thích anh, em thích anh nhất…”

Cố Chinh khẽ cười, đáy lòng anh nổi sóng, đầu lưỡi đánh một vòng trên tai Hạ Lam, sau đó mυ"ŧ lấy vành tai cậu: “Thật à? Anh vui lắm.”

Hạ Lam vẫn nhắm nghiền mắt, cậu ngẩng đầu: “Em… em cũng vậy.”

Em cũng vậy, em thích anh, em vui lắm.

Em thích anh, thích anh nhất trên đời.

Hai người lại âu yếm nhau trong phòng tắm một lát, sau đó lau khô người rồi bò lên giường.

Hạ Lam cứ níu lấy Cố Chinh không buông, cậu buồn ngủ lắm nhưng vẫn muốn hôn anh mãi. Cố Chinh ôm cậu, cảm thấy dáng vẻ Hạ Lam nửa tỉnh nửa mê dễ thương quá chừng, vừa ngoan vừa dính người. Cả hai quậy tới nửa đêm, rốt cuộc kiệt sức thϊếp đi.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Cố Chinh thức dậy rất đúng giờ, chuẩn thời gian của mấy ông cán bộ: 6 giờ rưỡi.

Rèm khách sạn rất dày, vài ánh sáng len lỏi chiếu lên vai Hạ Lam. Hạ Lam ngủ say, mặt hơi ửng hồng, cậu nằm giữa tấm chăn màu trắng, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Bờ vai trần lộ ra ngoài, phơi bày đường cong xinh đẹp cùng làn da hơi có màu mật ong làm hầu kết Cố Chinh nghẹn lại, anh bước đến, khẽ hôn lên vai cậu.

Cố Chinh mải mê ngắm Hạ Lam như đâm nghiện, anh ngồi chừng 20 phút rồi mới đi đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, tính ra ngoài mua bữa sáng, thuận tiện sắm cho Hạ Lam một bộ đồ. Cái áo thun hôm qua của Hạ Lam đã nát bươm, lát nữa anh định dẫn cậu về đoàn kịch, Hạ Lam không thể ăn mặc như thế được.

Nhưng làm gì có trung tâm thương mại nào mở cửa lúc 7 giờ sáng, Cố Chinh đành mặc Âu phục mà đi dạo chợ, chen chúc với các chú các thím, nhìn mấy bộ quần áo lòe loẹt được bày bán, cho dù là cái mặt cỡ Hạ Lam cũng không cứu vãn nổi. Anh đành dẹp bỏ ý định này, lại cảm thấy mặc quần áo cũ hôm qua không thoải mái, cuối cùng lái xe thẳng về nhà thay đồ, còn mang thêm một bộ khác cho Hạ Lam.

Vì thế khi đồng hồ chỉ hơn 8 giờ, Hạ Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mỗi mình mình nằm trong một cái phòng lạ hoắc, mặc độc cái quần đùi, bên cạnh bàn có một xửng tiểu long bao (1) và sữa đậu nành.

Hạ Lam uống chút nước, sau đó ngơ ngác bước qua bốc một cái bánh ăn. Bụng cậu ấm hẳn lên nhưng đầu cứ đau đau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Đây là đâu? Tui là ai?

Kết quả, Hạ Lam vừa quay đầu đã nhìn thấy mình trong một tấm gương. Da thịt lõα ɭồ, từ xương quai xanh, ngực đến bụng, thậm chí cả vai cũng đầy dấu hôn, Hạ Lam nhất thời bừng tỉnh.

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên âm thanh quét thẻ, Hạ Lam hãi hùng nhìn chằm chằm cửa phòng, thấy Cố Chinh mặc một bộ Âu phục mới, thần thanh khí sảng xách hai túi to bước vào. Anh vừa nhìn thấy cậu, mặt đã đổi sắc, người đàn ông nhíu mày, gằn từng câu từng chữ: “Đừng nói với anh là em quên hết rồi nhé.”

Hạ Lam sửng sốt một lát, từ từ nhớ lại: “Bọn mình, bọn mình, bọn mình…”

Có làm hả?

Mèn đét ơi, làm với Cố Chinh xong mà quên khuấy luôn, lỗ vốn quá!

Hạ Lam thăm dò hỏi: “…Bọn mình ‘ấy ấy’ rồi?”

Cố Chinh câm nín, dường như sắp tăng xông, anh kiềm nén lửa giận trong lòng, vứt cái túi Armani xuống giường, túi còn lại có in tên của Kim Đỉnh Hiên (2). Hạ Lam nhận ra đó là một nhà hàng bán đồ Quảng Đông rất nổi tiếng, cậu cẩn thận mở túi, nhìn thấy vài chiếc hộp được trang trí cầu kỳ.

Nào là sủi cảo tôm, bánh cuốn, cánh gà, bánh bao xá xíu, cháo…

Hạ Lam lập tức thấy đói, cậu ngồi ở mé bàn, lấy lòng cười hỏi: “Anh… mua đồ ăn sáng cho em ạ?”

“Ừ.” Cố Chinh ngồi phía đối diện, mặt mày cau có, “Sợ em dậy sớm nên mua ít tiểu long bao nhân thịt cua về.” Cố Chinh chạm thử xem bánh có bị nguội không, may mà hộp giữ nhiệt không tệ, không cần hâm lại. “Anh thích điểm tâm của Kim Đỉnh Hiên, không biết có hợp khẩu vị em không?”

Còn một câu Cố Chinh vẫn chưa nói: “Nhưng nếu em còn ra vẻ mất trí nhớ nữa thì anh cấm em ăn.”

Cả người Cố Chinh chìm trong luồng khí áp thấp nhiệt đới, mặt mày đen thui nom sợ muốn chết.

Hạ Lam dè dặt nhích ra xa, nhai như hạm để chứng minh đồ ăn rất hợp khẩu vị của mình.

Cố Chinh nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ có thể ngồi xuống ăn cùng cậu. Hôm qua Cố Chinh cũng tiêu hao năng lượng cả đêm quậy phá với Hạ Lam, sáng sớm còn ra ngoài chạy một vòng, giờ mới được ăn sáng, nhưng tư thế của anh vẫn rất tao nhã.

May mà mua nhiều, chứ không với tốc độ hốc của Hạ Lam thì còn lâu mới tới lượt anh.

Hạ Lam nhanh chóng no nê, thỏa mãn vỗ bụng, nhưng cậu không dám nói chuyện với Cố Chinh, chui vào wc rửa mặt.

Cố Chinh còn đang ăn dở thì chợt nghe thanh âm cậu đánh răng soàn soạt, anh xoa xoa tay, biểu cảm có chút khó chấp nhận, đứng ngoài cửa phòng tắm. Hạ Lam đang đánh răng như vũ bão trước gương, miệng đầy bọt, thấy Cố Chinh nhìn mình còn quay qua nở một nụ cười xán lạn, bọt kem dính trên khóe miệng, trông lại nhẹ nhàng gợi cảm kiểu mấy anh chàng điển trai đang bôi kem cạo râu.

Nhưng dù dáng vẻ Hạ Lam đánh răng cũng xinh đẹp bất ngờ đi chăng nữa thì vẫn không thể thay đổi được chuyện cuồng sạch của Cố Chinh, Cố Chinh càng bực hơn, anh nhíu mày, khoanh tay tựa vào chiếc tủ đằng sau: “Em phải đánh răng trước khi ăn chứ?”

“Dạ, tại em đói quá, đồ ăn lại ngon nữa.” Hạ Lam lưu loát súc miệng, sau đó vừa lau mặt vừa bước ra. Tóc Hạ Lam hơi ướt, cậu bèn lắc lắc đầu vẩy nước tung tóe, làm người ta nhớ tới quảng cáo nước ngọt Sprite hoặc quảng cáo bia. Nhưng Hạ Lam vừa nhìn thấy Cố Chinh đã đàng hoàng lại ngay: “Em… Anh…”

Cậu có chút khó xử, rốt cuộc đánh bạo hỏi, “Hôm qua bọn mình… có làm không?”

Cố Chinh rất muốn đập chết cậu.

Cố Chinh lạnh mặt quay về bàn gắp thêm hai đũa, vất rác đi, sau đó vừa cởi sơ mi vừa bước về phía Hạ Lam, trông như sắp hấp diêm cậu. Hạ Lam nhịn không được lùi về phía sau, nhưng hai mắt lại dán chặt lên ngực Cố Chinh nhìn tới nhìn lui. Cậu nuốt nước miếng, cuối cùng quyết định rằng dù bị hấp diêm cũng muốn sờ, cậu tiến lên xoa xoa cơ bắp Cố Chinh, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Anh… em hiểu mà. Ừm, sáng sớm đàn ông dễ hưng phấn ha, lúc nãy em cũng hơi cứng á, nhưng mình vừa ăn sáng xong, nếu anh muốn thì…”

“Sờ cái gì mà sờ.” Cố Chinh lặng im không nhúc nhích, bước vòng qua người cậu, vào wc lấy một chiếc bàn chải mới ra, nghiến răng ken két, “Sờ xong cũng quên thôi.”

Anh nhìn nhìn ngực mình, quay sang Hạ Lam bảo: “Em muốn biết thì tự nhìn đi, còn hỏi làm gì?” Cố Chinh nói một hồi lại đổ quạu, quát, “Hôm qua bắn xong em bắn luôn cả não với trí nhớ của mình ra ngoài rồi đúng không?! Có đúng không?!”

Hạ Lam sợ tới mức nép sát vào chiếc tủ, cả buổi trời mới dám đánh bạo bước đến sau lưng Cố Chinh, vươn tay ôm anh, tựa đầu vào vai anh. Cố Chinh nhổ nước súc miệng, bực bội mắng: “Tránh ra!”

“Không!” Hạ Lam nhìn bóng hình cả hai trong gương, cảm thấy kí©h thí©ɧ lắm, cậu và Cố Chinh đang để trần nửa người trên và ôm nhau trong buồng tắm. Hạ Lam hồi tưởng lại điệu nhảy hôm qua của anh, vô cùng gợi cảm quyến rũ, cậu nhớ mình cũng nhảy một đoạn, nhớ cả hai đi thuê phòng, âu yếm nhau cạnh bồn rửa, nhưng sau đó bọn họ đã làm những gì trong buồng tắm và lúc quay về giường thì cậu chỉ nhớ sơ sơ.

Tại sao Cố Chinh lại tức giận như vậy?

Hạ Lam chợt nảy ra một suy đoán rất ư khủng bố, dọa thằng đệ của mình sợ tới mức chào cờ.

“ĐỪNG CÓ Đυ.NG VÀO ANH!” Cố Chinh phát hỏa gào lên, Hạ Lam vội vàng buông tay.

Cố Chinh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Hạ Lam lại lẽo đẽo chạy theo, cẩn thận hỏi: “Bọn mình… có làm tới bước cuối cùng không?”

Cố Chinh cười lạnh, moi quần áo trong túi ra, nếu là đồ của anh thì đương nhiên phải có sơ mi, anh không đem quần cho Hạ Lam vì sợ cậu không quen mặc quần tây, sẽ bị nóng. Giờ ngẫm lại mới thấy sao mình phải lo lắng như thế, dù gì người ta cũng quên thôi.

“Mặc vào!” Cố Chinh phẫn nộ ném sơ mi cho cậu, “Đi tập kịch!”

Hạ Lam cẩn thận nghe ngóng giọng điệu của anh, sau đó cẩn thận suy xét tình trạng của bản thân, càng lúc càng cảm thấy cái suy đoán khủng bố kia quá đúng, cũng càng thêm sợ hãi: “Anh… người anh không sao chứ?”

Cố Chinh quắc mắt ngó Hạ Lam đăm đăm, khó hiểu nhìn cậu.

Hạ Lam luống cuống tay chân, rối rít lượn vòng vòng xung quanh Cố Chinh: “Trời ơi, đã xử lý chưa?! Có đau không?! Đây là lần đầu tiên của em, với cả… hình như mình không xài gel bôi trơn?! Còn ba con sâu chắc là có…”

Cố Chinh càng nghe càng thấy sai: “…Em đang nói cái gì đấy?”

“Ôi, em sai rồi, tại sao em lại quên chứ!” Hạ Lam đau khổ che mặt, sau đó chân thành tha thiết nắm chặt hai tay Cố Chinh, “Anh vất vả quá, anh giận vì bọn mình làm xong em lại quên đúng không? Người ngợm thế này còn phải ra ngoài mua đồ ăn rồi lấy quần áo cho em. Anh tập kịch nổi không? Hay vầy đi, em lái xe đưa anh về nhà, đừng cậy mạnh, em hiểu tính anh mà, nhưng… chỗ đó chắc đau dữ lắm. Xin lỗi xin lỗi, hơn nữa em còn không có kinh nghiệm…”

Cố Chinh trợn trừng mắt, rốt cục cũng hiểu ý Hạ Lam, anh đưa chân đá văng cậu, quát: “Hạ Lam, mi giỏi lắm! Mi nghĩ là mi đè được ta à?!”

——— —————— —————

(1) Tiểu long bao:

(2) Kim Đỉnh Hiên: Chuỗi nhà hàng nổi tiếng có 18 chi nhánh ở Bắc Kinh, chuyên phục vụ các loại điểm tâm như sủi cảo, màn thầu, hoành thánh v…v

Chương này bị xen xọt trong bản Tấn Giang nên Mị lấy bản gốc trong weibo chị tác giả, có một cảnh dùng từ “hấp diêm” (dịch sát ý đấy không phải chém đâu) là để gia tăng tình thú đồng thời thể hiện sự M của bạn Lam, không tôn vinh r*pe joke hay gì cả.