Chương 3: Mẹ em không vui

"Hôm nay coi như về sớm." Ông cởi đồng phục tài xế.

Bà Mạch oán giận: "Hai năm trước kêu anh mua một chiếc nửa chiếc tắc xi để làm việc, tốt xấu gì cũng là chuyện kinh doanh của mình, anh nhìn đi, giờ giá xe từ hơn 700,000 tăng tới hơn 2 triệu, không chịu phát tài thì đáng đời nghèo cả đời."

Mạch Lai Thiêm kinh ngạc, hỏi: "Hôm nay là ai làm em không vui?"

Ông biết tính khí của vợ, toàn thế giới đắc tội vợ cũng không cần gấp, đến cuối cùng chồng là nơi trút giận của vợ.

"Năm mươi tuổi vẫn còn làm tài xế, không có tiền đồ."

Mạch Lai Thiêm gãi gãi da đầu, ông bảo: "Em có tâm sự, cứ nói ra, có gì còn thương lượng."

Bà Mạch rốt cục nhổ ra: "Thừa Hoan sắp kết hôn rồi."

"Ai nha nha, đây là tin vui nha."

Bà Mạch bỗng nhiên nước mắt chảy ròng ròng.

"Em không nỡ đúng không, dù sao cũng không phải ra nước ngoài, mỗi đêm gọi con bé về ăn cơm tối là được rồi."

"Anh là đồ óc heo, một chút cảm xúc cũng không có, con gái cưng Thừa Hoan của ông đó, mấy năm qua, con bé làm được bao việc cho ông, nhưng thử hỏi anh đã làm được gì cho con gái chưa."

Mạch Lai Thiêm nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ông bảo: "Nè, cái gì anh làm gì em làm gì, cha mẹ con cái, nói những thứ này làm cái gì?"

Vợ ông lau khô nước mắt, càu nhàu: "Thừa Hoan có loại người cha như ông thực sự là gặp xui xẻo, vận xui."

Mạch Lai Thiêm cảm thấy lời này tổn thương tự tôn của mình, "Hôm nay em rõ ràng cố ý gây sự."

Ông tự đi tắm.

Tắm xong lại nhịn không được hỏi: "Là Tân Gia Lượng sao?"

"Ừ."

"Đứa bé kia rất ngoan, anh rất yên tâm."

"Ừ, Thừa Hoan cuối cùng cũng có điểm vận khí."

"Vậy em ầm ĩ cái gì?"

"Gia cảnh của Tân gia không tệ."

"Đó mới tốt nhất, cầu còn không được."

"Em sợ cao không với nổi."

Mạch Lai Thiêm không khỏi nổi giận, "Không phải em gả qua đó, em không cần phải lo lắng tự ti, là Thừa Hoan gả cho Tân Gia Lượng, Thừa Hoan đường đường là sinh viên, vừa xinh lại giỏi nhiều mặt, ai mới không xứng với ai chứ?"

Bà Mạch không đáp lại.

"Thôi đi, " Mạch Lai Thiêm nói, "Người ta không phải loại người như vậy, em đừng nghĩ nhiều, nếu em nghĩ như vậy, cũng không công bằng với Tân gia, hiện tại kẻ có tiền đa số dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiếm khi xem thường người nghèo, " ông dừng lại, "Người nghèo cũng không đố kỵ người giàu, ông chủ Trương cùng anh, cũng ngồi cạnh nhau trên xe mà."

Bà Mạch thấy chồng rộng rãi như vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười.

Xung quanh rốt cục yên tĩnh, từng nhà lần lượt tắt đèn.

TV vẫn còn đưa tin lúc nửa đêm, "Toàn bộ giá bất động sản đã giảm từ 10% đến 30%... Chiến tranh thương mại Trung-Mỹ có hy vọng chấm dứt... Vụ án ma túy đá lớn nhất đã bị kết án... "

Giữa trưa ngày thứ hai, Mạch Thừa Hoan nhìn thấy vị hôn phu, cười nói: "Nhẫn không thể đổi sao?"

Tân Gia Lượng kinh ngạc hỏi: "Vì sao phải đổi?"

"Mẹ em nói nói kim cương không sáng."

"Anh nghĩ em nói sáng trông suốt quá quê mùa."

Thừa Hoan cười làm lành.

"Em muốn thế nào cũng được, nhưng đổi qua đổi lại không phải là điềm tốt."

Thừa Hoan nhìn gã, cô nói: "Cho anh một cái cảnh cáo, dù có chuyện gì đi nữa, nhà gái cũng có quyền thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào."

Tân Gia Lượng cười, "Anh luôn biết quyền lợi của nhà gái."

Thừa Hoan cầm tay gã, cười nói: "Em rất may mắn."

Tân Gia Lượng ép tay của Thừa Hoan vào bên mặt của mình, "Trong cuộc sống may mắn chỉ chiếm bộ phận nhỏ, tương lai lúc em giặt giũ nấu nướng thì sẽ biết."

Thừa Hoan cứ như chợt nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt nặng nề, không khỏi buồn bã.

Tân Gia Lượng vẫn trêu ghẹo, "May mà em tên là Thừa Hoan, không phải tham vui(Tham Hoan)."

Thừa Hoan cúi đầu không nói.

Tân Gia Lượng nói: "Cha anh nói tuần sau rảnh, phụ huynh hai bên có thể gặp nhau một chút."

"Em đi về hỏi hỏi ba mẹ em đã."

"Có thể xin nghỉ không?" Tân Gia Lượng ám chỉ.

"Ông chủ của bố không thích người khác lái xe."

Tân Gia Lượng không ngừng gật đầu, "Vậy cũng phải."

Thừa Hoan ngẩng đầu, "Không biết tại sao, em lão cảm thấy mẹ không vui."

"A? Mẹ anh thì vui mừng tới cực điểm."

Đây là thật, Thừa Hoan vì thế thấy rất vinh hạnh.