Chương 23

Mạnh Dao Dao đang nằm co trên giường, cô ta vừa mổ bỏ thai xong, cả người rất yếu, cảm giác đau đớn vẫn chưa biến mất, cảm giác chết đi sống lại dường như vẫn còn trong cơ thể.

Mặc dù tâm trạng của cô ta không tốt, nhưng khi nhìn thấy Lục Cảnh Minh, mắt cô ta vẫn sáng lên.

Chẳng mấy chốc, cô ta lại nhìn thấy Trình Ảnh đang đi theo vào.

“Chị Ảnh, chị...”

Tốc độ trở mặt của cô ta quá nhanh, làm người khác phải kinh ngạc.

Trình Ảnh mỉm cười: “Đã nói là do tôi đẩy cô xuống, nên đừng ngạc nhiên quá, tôi không bỏ chạy, vẫn ở bên ngoài chờ cô làm xong phẫu thuật đó.”

Mạnh Dao Dao ngước mắt lên nhìn Lục Cảnh Minh, nước mắt bỗng rơi xuống.

Tiếng khóc sụt sùi trong im lặng, vừa thấy đã động lòng.

Cô ta không giải thích cũng không chỉ trích, ngược lại đã khiến cô trở thành một người vô cùng hung ác. Trong nhiều năm qua, sao cô không thể nhận ra, thực ra Mạnh Dao Dao là người biết diễn và mưu mô sâu xa đến vậy.

“Cô Trình, tôi cầu xin cô đó, con gái tôi đã mất con rồi, cô có thể đừng hăm dọa nó nữa được không?”

Khuôn mặt cay nghiệt của Trương Mỹ Phụng, vô cùng dữ tợn, nhưng vì có mặt Lục Cảnh Minh, bà ta không dám khóc lóc la lối nữa. Đây là sếp của con gái, lương cao lộc hậu, còn có khả năng trở thành con rể của bà ta, không thể làm mích lòng được.

“Dì à, nếu chính con gái của dì không cần đứa bé thì sao?”

“Làm gì có chuyện đó được?”

Mạnh Dao Dao mặt tái mét: “Chị Ảnh... Sao chị có thể... nói như vậy?”

Trình Ảnh hỏi: “Vậy tôi nên nói thế nào?”

“Rõ ràng chính chị...”

“Tôi đẩy cô xuống dưới chứ gì?” Trình Ảnh giúp cô ta nói xong câu đó, rồi liếc quanh phòng bệnh với vẻ thờ ơ, trong giọng nói lộ rõ vẻ hối tiếc: “Chắc không phải cô quên đâu, ở đó có một thứ được gọi là máy quay, có phải tôi đã đẩy cô hay không, đi xem là biết liền.”

Nghe xong, cô ta ngã vật xuống giường, hai môi run rẩy, có mấy lần định giải thích, nhưng lại không nói ra được gì.

Mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng Trương Mỹ Phụng vẫn không cam tâm: “Cô Trình, ý cô là sao? Không chịu thừa nhận đã hại con gái tôi thì thôi đi, nó đã ra nông nỗi đó rồi, vậy mà cô vẫn không chịu buông tha cho nó, rốt cuộc trong lòng cô định làm gì?”

“Câu này lẽ ra phải do tôi hỏi mấy người mới phải.” Giọng của Trình Ảnh khó chịu: “Tôi tài trợ cho Mạnh Dao Dao bao nhiêu năm qua, tự vấn lòng không bạc đãi gia đình các người, sinh hoạt phí, học phí, cả tiền những lúc các người ốm đau, không biết bao nhiêu mà kể. Tôi chưa từng yêu cầu hồi đáp gì, nhưng các người đã đối xử với tôi thế nào?”

Cả nhà họ ngượng ngùng lặng lẽ di chuyển tầm mắt, không dám nhìn cô.

Trình Ảnh tiếp tục nói với chút mỉa mai: “Con gái tốt của các người tìm đủ mọi cách để leo lên giường của chồng tôi, còn bày kế chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi, dù chúng tôi ly hôn, cũng không đến lượt cô lên kế vị. Nhưng lẽ ra cô không nên tham lam đến vậy, nghĩ đủ cách để hại tôi, những chuyện này có thể cho qua, vậy mà còn mở miệng đòi năm triệu, các người còn sỉ diện không?”

Trương Mỹ Phụng thấy mọi chuyện đã bại lộ, vò đã mẻ lại sứt, liền ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc hu hu: “Tôi không quan tâm, tại cô muốn trả đũa nên mới nói vậy, con gái tôi đã bị cô đẩy xuống dưới, năm triệu không được thiếu một xu nào.”

Lúc này Lục Cảnh Minh đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn Mạnh Dao Dao: “Năm triệu phải không? Tôi cho cô nửa ngày để xử lý hết mấy chuyện lặt vặt này. Nếu ba mẹ cô còn dám nói vợ tôi làm hại cô, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi Hải Thành, tôi nói được là làm được.”

Mạnh Dao Dao đã bị khí thế của anh ta làm cho hoảng sợ. Lục Cảnh Minh dịu dàng đột nhiên trở mặt, bộ dạng như sấm rền gió cuốn trên người anh ta làm họ khϊếp sợ, tiếng khóc om sòm của Trương Mỹ Phụng cũng theo đó mà dừng lại.

“Muốn tiền hay muốn ngồi tù, các người tự suy nghĩ đi.”

Anh ta tức giận, ánh mắt làm người khác rùng mình ớn lạnh.

Mạnh Dao Dao bị dọa sợ đến nỗi co cụm trên giường, không dám nói thêm một từ nào nữa.

Mạnh Xuân Quân vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói: “Vậy... một triệu cũng được mà.”

“Được thôi.” Lục Cảnh Minh sảng khoái móc từ trong túi ra tập séc và một cây bút, nghuệch ngoạc vài nét rồi cầm tờ séc một triệu ném đến trước mặt Mạnh Dao Dao: “Số tiền này có thể lấy đi, còn việc các người phải ở trong tù bao lâu, sẽ do tôi quyết định.”

Trình Ảnh đứng cạnh theo dõi anh ta bảo vệ mình từ đầu đến cuối, mặc dù không biết tại sao anh ta lại thay đổi nhiều đến vậy, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác này vô cùng dễ chịu.