Chương 3

“Cái... cái gì?”

Mạnh Dao Dao ngừng khóc, trong cặp mắt trợn to đầy vẻ không thể tin được.

Trình Ảnh lặp lại với giọng lạnh lùng: “Từ giờ trở đi, biến khỏi mắt tôi.”

Giữa Lục Cảnh Minh và cô dù có nhiều hiểu lầm hơn nữa, đều không thể trở thành lý do để người khác phản bội, cũng không cho phép họ giẫm lên vai cô để trèo lên cao, đè bẹp phẩm giá của cô xuống đất.

“Chị Ảnh, xin chị đừng làm vậy...”

“Hừ!” Trình Ảnh ngồi trên cái ghế rộng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Mạnh Dao Dao với vẻ mặt mỉa mai: “Không phải hôm qua cô chủ động từ chức à? Mới sau một đêm thôi, cô đã quên hết rồi sao?”

Mạnh Dao Dao thấy thái độ của cô cương quyết, bèn lập tức lau sạch nước mắt, nhưng vẫn còn chút bộ dạng đáng thương. Lúc trước chẳng qua vì muốn tiếp tục ở lại Lục thị, nhưng bây giờ cô đã không cho cô ta lối thoát, cô ta cũng không cần tiếp tục diễn kịch nữa.

“Trình Ảnh, chị thật đáng thương, có mắt cũng như mù. Không sai, lần đầu tiên gặp giám đốc Lục thì tôi đã yêu anh ấy rồi, dù gì anh ấy cũng không yêu chị, tại sao không thể toại nguyện cho chúng tôi?”

Trình Ảnh cười chế nhạo: “Toại nguyện? Lục Cảnh Minh là chồng tôi, cô không tự trọng cũng phải có chừng mực thôi, dù tôi đáng thương hơn nữa thì cũng là vợ của anh ta, còn cô là cái thá gì? Vợ bé? Nhân tình? Đủ tư cách huênh hoang trước mặt tôi?”

Khi cô tìm ra một con đường máu trong bọn yêu tinh vợ ba vợ bốn kia, cô ta còn đang vùi đầu đọc sách trong thư viện của trường.

Trình Ảnh cô có ngày hôm nay, tuyệt đối không phải dựa vào cái xác bị thịt này.

“Trình Ảnh, chị quá ngu ngốc rồi, tôi không giống với những người khác.” Mạnh Dao Dao cười nói: “Nhanh thôi, chị sẽ biết được Lục Cảnh Minh đối xử với tôi rất khác, chúng ta cứ chờ mà xem.”

Sau khi Mạnh Dao Dao rời đi, Trình Ảnh mất một lúc lâu mà vẫn không thể dập tắt cơn giận trong lòng.

Cô hận Lục Cảnh Minh tuyệt tình, càng hận bản thân mình mù mắt, bao nhiêu năm qua, sự kiên trì của cô có ý nghĩa gì?

Mạnh Dao Dao là một cái gai, một con dao, còn người cầm nó đâm vào tim cô, là Lục Cảnh Minh.

Trình Ảnh không biết cuộc sống này khi nào sẽ kết thúc, anh ta sẽ không bao giờ nhớ ra được, có phải cô sẽ phải ôm cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này cho đến chết?

------

Một tuần sau, phòng nhân sự báo với Trình Ảnh, ả Mạnh Dao Dao đã bị cô sa thải đó, vừa trở thành thư ký của Lục Cảnh Minh, thăng chức liền ba bậc, trực tiếp trở thành trợ lý đắc lực cho tổng giám đốc.

Cô buông mình xuống ghế, sức lực toàn thân dường như đã bị lấy đi hết vào thời khắc này.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Trình Ảnh liếc nhìn số gọi tới, ngắt máy không nghe.

Bên kia không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi. Cô không thể chịu được, tắt nguồn khóa máy.

Gần cuối giờ làm, lễ tân báo với cô, có người ôm theo một bó hoa hồng đang ngồi chờ ở tiền sảnh, nêu đích danh muốn gặp cô. Trình Ảnh xoa xoa thái dương, mở máy rồi gọi vào số khiến cô chán ghét kia.

“Tiểu Ảnh, cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi.”

“Khang Vũ, rốt cuộc anh muốn gì?”

“Muốn gặp em.”

“Vậy cũng không cần phải đến công ty, anh cố ý làm cho tôi khó xử.”

“Em không chịu gặp anh, anh chỉ có thể dùng cách này thôi.”

Trình Ảnh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bằng giọng lạnh lùng: “Tôi đã kết hôn rồi, anh làm vậy sẽ gây rắc rối cho tôi. Nơi này là Lục thị, đối với những tai tiếng tình cảm này, trước giờ tôi luôn tránh xa. Tôi không nói nhiều nữa, nếu anh vẫn tiếp tục làm như vậy, đừng trách tôi nói với chú Khang.”

Người ở đầu kia điện thoại cười giễu cợt: “Tiểu Ảnh, em đúng là càng ngày càng vô tình đó. Vừa rồi Lục Cảnh Minh còn dẫn theo gái đẹp bên người, em cần gì phải trung thành với anh ta cả đời? Anh ta chà đạp em như vậy, tại sao em không thể tỉnh táo ra?”

“Đủ rồi, anh đi đi, những lời này, tôi không muốn nghe thấy nữa.”

Trình Ảnh nhấn đường dây nội bộ, kêu lễ tân gọi bảo vệ mời người đàn ông đeo bám không tha đó đi khỏi.