Chương 6: Sao Lại Khóc Rồi

"Là giấy đăng ký kết hôn? " Tô Thư kinh ngạc.

"Chẳng lẽ em muốn đứa bé ra đời không danh không phận? " Cố Bắc Đình hỏi ngược lại.

Tô Thư lắc đầu như trống bỏi.

(*Trống bỏi: là một món đồ chơi dân gian.)

"Sau khi đăng ký kết hôn, chung ta sẽ sống chung, anh cũng tiện trong việc chăm sóc em!"

Nghe Cố Bắc Đình nói, lại nghĩ tới việc mình đang mang thai, còn ở nhà cậu, cũng không thích hợp cho lắm.

Không phải mình đã sớm muốn dọn ra ngoài ở sao?

Anh muốn giữ đứa nhỏ lại, huống chi anh cũng nguyện ý kết hôn, vậy thì lấy thôi!

Nhìn anh Cố cũng là người đàn ông tốt bụng, nếu kết hôn có lẽ sẽ mang hạnh phúc đến cho mình!

Tô Thư ngập ngừng một lúc rồi gật đầu nói: "Được! Em đồng ý!"

Ngày hôm sau.

Tô Thư trở về nhà họ Tô.

Lúc này, trong nhà chỉ có cô em họ Tô Uyển ở nhà.

Tô Uyển vừa nhìn thấy cô liền châm chọc: "Tối hôm qua không về, chắc đi thuê phòng nhỉ?"

Tô Thư phớt lờ cô ả, chuẩn bị đi thu dọn hành lý.

Thấy cô không đáp, ả lại hỏi: "Không phải bây giờ chị đang làm sao? Sao lại về nhà?"

"Không làm nữa! " Tô Thư trả lời.

"Không làm! " Tô Uyển từ trên sô pha nhảy xuống, đuổi theo cô, "Chị không đi làm thêm, vậy học phí để tôi đi du học thì sao? Sắp báo danh rồi!"

Tô Thư mặt không chút thay đổi trả lời: "Đó là chuyện của em, liên quan gì tới chị!"

"Sao không liên quan? Chị ở nhà tôi, phải tạo ra giá trị cho nhà tôi! Đừng hòng ăn không ngồi rồi! " Tô Uyển gào lên.

"Trước khi mẹ chị qua đời, đã đưa cho chú toàn bộ phí sinh hoạt của chị rồi! Nếu em không ra ngoài, chị sẽ lấy lại!" Tô Thư nhếch lông mày, nhìn chằm chằm Tô Uyển gằn từng chữ một nói.

Tô Uyển không nghĩ tới, cô lại cứng rắn đến thế. Sau khi sửng sốt vài giây, mắng cô một cái, "Cô nằm mơ đi! Tiền của cô, sớm tiêu hết rồi!"

"Có nên lấy hay không, chị sẽ nói chuyện với cậu sau! " Tô Thư nói xong, liền đi vào phòng ngủ rộng năm mét vuông của mình.

Cô đi vào liền khóa cửa, tìm được hộ khẩu, đặt ở trong túi áo của mình.

Tô Uyển "Ầm ầm ầm" đập cửa, muốn xông vào.

Tô Thư dọn xong hành lý, mở cửa ra.

Tô Uyển quan sát cô từ trên xuống dưới một vòng, ánh mắt dừng trên hành lý của cô.

"Chị thật muốn đi trại hè à? Chị lấy tiền đâu ra?" Tô Uyển cảnh giác hỏi: "Nhất định là chị trộm tiền!"

"Chị không lấy! " Tô Thư trả lời.

Tô Uyển vồ lấy hành lý của cô, dùng sức kéo, "Tôi muốn kiểm tra!"

Tô Thư kéo vali về, "Đây là đồ của chị, em không có quyền kiểm tra!"

"Đây là nhà tôi, hành lý cũng là của tôi!" Tô Uyển nói xong, liền dùng nhiều sức hơn kéo hành lý.

Tô Thư không dám cùng cô ta đọ sức, sợ ngã sấp xuống sẽ không tốt cho đứa bé này.

Vì thế, cô đột nhiên buông tay.

Ầm!

Một tiếng vang lên, Tô Uyển đứng không vững, ngã xuống đất.

Ả đau đớn gào khóc.

Tô Thư có chút luống cuống, sợ ả phát điên xuống tay với mình, vội vàng kéo vali trên mặt đất chạy.

Cô vừa chạy ra ngoài, vừa lúc gặp phải Trần Hồng, đang vội vã trở về.

Trần Hồng nhìn thấy cô, lông mày liền nhíu lại, "Tại sao lại không đi làm?"

Tô Thư nắm chặt cán vali, nói: "Tôi… Tôi đi trước."

“Chờ đó!” Trần Hồng liếc mắt nhìn vali một chút, đột nhiên dùng sức, đoạt lấy.

Bà ta đặt vali xuống đất, kéo khóa ra, bắt đầu kiểm tra bên trong.

Trong vali hành lý, ngoại trừ quần áo còn có nội y và qυầи ɭóŧ.

Trần Hồng không để ý hàng xóm vây xem, đem nội y và qυầи ɭóŧ đều ném hết xuống đất, tìm một lần, không phát hiện tiền mặt, cũng không phát hiện đồ vật gì đáng giá.

Bà ta vỗ tay, đứng dậy nói: "Mày ở nhà hàng cũng được, tiện cho công việc."

Tô Thư vội nhặt hết quần áo trên mặt đất lên, kéo khóa lại.

Cô hít hít mũi, nhịn không được khóc lên.

Bây giờ ồn ào với bà ta, sẽ xảy ra xô xát, sẽ không tốt cho em bé.

Rời khỏi cái nhà này trước, sau này chậm rãi tính sổ!

Nghĩ như vậy, Tô Thư kéo theo hành lý, nhanh chóng rời đi.

Đi tới cửa tiểu khu, cô liền nhìn thấy một chiếc xe sang trọng trong kho.

Cửa sổ xe bị kéo xuống, một khuôn mặt anh tuấn hiện ra trước mắt.

Là Cố Bắc Đình.

Anh liếc mắt một cái liền thấy, ánh mắt Tô Thư đỏ hoe.

Anh lập tức tháo dây an toàn, bước xuống xe.

Cầm lấy vali hành lý, tròng mắt đen như mực của anh, lại một lần nữa khóa chặt ở trên mắt Tô Thư.

Vừa khóc.

Giám định xong.

Đem hành lý cất kỹ, anh đi mở cửa xe phụ lái.

Sau khi Tô Thư ngồi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi đã lên xe, Cố Bắc Đình không khởi động xe ngay.

Thay vào đó, lại hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Tô Thưnở một nụ cười trên khuôn mặt: "Không có!"

"Nói dối!"

Cố Bắc Đình không vui vươn bàn tay thon dài, vuốt ve lông mi thon dài của cô.

Sự gần gũi đột ngột này khiến Tô Thư sợ tới mức ngửa cổ ra sau.

Trên ngón cái Cố Bắc Đình, có một giọt nước mắt pha lê.

Ngón tay đưa tới, quơ quơ trước mặt Tô Thư, "Như thế này còn không phải là khóc sao?"