Chương 8: Dịu Dàng Và Ngoan Ngoãn

Phòng đã được dọn dẹp xong, dì Chu không tự ý đυ.ng đến hành lý của Tô Thư.

Cố Bắc Đình dẫn cô lên lầu, khi vào phòng, anh nói, "Phòng ở đây bố trí có phần đơn giản, nếu em thích phong cách nào, cứ bảo dì Chu."

Tô Thư cảm thấy anh thật chu đáo, liền mỉm cười cảm kích, "Như thế này là rất tốt rồi!"

Căn phòng này rộng rãi, sáng sủa, so với căn phòng cô ở nhà cậu, tốt hơn rất nhiều.

Cố Bắc Đình để lại số điện thoại của anh cho cô và dặn: "Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho anh. Anh ra ngoài một chút, sẽ về ngay."

Tô Thư vội gật đầu, dịu dàng nói, "Anh Cố, em sẽ không đi lung tung đâu và sẽ cẩn thận chăm sóc em bé!"

Cố Bắc Đình nghe cô nói, lòng chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Cô quả thực là một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng khiến người ta không thể không yêu thương!

Khi anh rời đi, Tô Thư liền mở hành lý, lấy đồ ra sắp xếp.

Dì Chu gõ cửa phòng.

“Xin mời vào!” Tô Thư lịch sự đáp.

Dì Chu bước vào, giọng điệu ôn hòa, "Thiếu phu nhân, cô đang mang thai, tốt nhất là không nên ngồi xổm. Để tôi giúp cho."

Nghe vậy, Tô Thư vội vàng đồng ý.

Trước khi đứng dậy, cô hơi ngại ngùng khi vội vàng nắm lấy đồ lót, che sau lưng mình.

Dì Chu mỉm cười hiền từ, "Thiếu phu nhân, những đồ lót này, vì tháng thai còn nhỏ nên cô vẫn có thể mặc được. Nhưng sau ba tháng, sẽ cần phải đổi sang đồ lót cho phụ nữ mang thai."

Trước đây, Tô Thư không biết gì về những kiến thức liên quan đến bà bầu.

Giờ nghe dì Chu nói, cô không hề thấy phiền, mà ngược lại cảm thấy may mắn vì được học hỏi thêm.

Chỉ cần biết nhiều hơn một chút, cô sẽ chăm sóc em bé tốt hơn.

Vốn là người thích chuyện trò, dì Chu thấy thiếu phu nhân không chỉ không chán ghét, mà còn lắng nghe chăm chú, trong lòng bà rất vui vẻ.

Bà ân cần nhắc nhở, "Thiếu phu nhân, cũng đừng nhón chân khi phơi quần áo, như vậy sẽ kéo căng bụng. Sau này nếu cần gì, cứ gọi tôi một tiếng, tôi chạy nhanh lắm!"

Tô Thư cảm kích nói, "Cảm ơn dì Chu."

"Thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho cô!" Dì Chu nói xong, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Thư nằm trên giường, tay vô thức đặt lên bụng.

Những sự việc xảy ra trong hai ngày qua như một giấc mơ.

Phát hiện mình có thai, rồi lại tình cờ gặp bố của đứa bé.

Rõ ràng là cô đến để phá thai, nhưng cuối cùng lại nhận được giấy đăng ký kết hôn!

Cô ngồi thẫn thờ một lát, do ảnh hưởng của nội tiết tố thai kỳ, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Cô chợp mắt một lúc, và khi tỉnh dậy đã nửa tiếng trôi qua.

Sau khi buộc lại tóc, cô bước xuống lầu.

Vừa vào đến phòng khách, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện từ trong bếp vọng ra.

Dì Chu nói với giọng vui vẻ, "Thiếu phu nhân của chúng ta thật sự có tính cách quá tốt! Cậu chủ lớn tính khí cứng rắn, đúng là nên tìm một cô vợ dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy. Dù có cứng đầu đến đâu, cuối cùng cũng phải nhượng bộ thôi!"

Chú Triệu chỉ đáp lại một tiếng "ừ", ra vẻ đồng ý.

Dì Chu tiếp tục, "Cậu chủ lớn như cây sắt kia cuối cùng cũng đã nở hoa rồi! Nếu bên nhà lão gia biết tin có cháu đích tôn, chắc chắn họ sẽ vui mừng khôn xiết."

Chú Triệu vẫn chỉ đáp "ừ", tay không ngừng làm việc.

"Nhắc đến nhà lão gia, ông nói xem tại sao cậu chủ lớn lại không báo tin vui này về đó? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân này là giả?" Dì Chu tò mò hỏi.

Cố tiên sinh giấu gia đình về cuộc hôn nhân của họ sao?

Tô Thư bỗng chốc sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, cô hiểu được lý do.

Dù sao thì họ cũng kết hôn vì đứa bé, có lẽ anh Cố có lý do riêng của mình.

Chú Triệu đang định trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách, vội vã đứng dậy đi ra.

"Thiếu phu nhân, cô đói rồi phải không?" Chú Triệu cười tươi nói, "Chỉ mười phút nữa thôi là có thể ăn rồi! Tôi sẽ lấy chút cháo thịt bằm cho cô lót dạ trước."

Tô Thư lắc đầu, "Tôi không đói, chỉ là có chút chán."

Cô định như trước đây, mở điện thoại lướt xem Douyin hay chơi game.

Nhưng vừa rồi khi dì Chu treo quần áo cho cô, bà có nói rằng phụ nữ mang thai nên tránh tiếp xúc với thiết bị điện tử quá nhiều để tránh bức xạ.

Nghe cô nói buồn chán, chú Triệu liền đề nghị, "Trong thư phòng của cậu chủ có rất nhiều sách. Để tôi đưa cô lên xem thử, có thể sẽ tìm thấy cuốn sách cô thích."

Tô Thư theo chú Triệu lên lầu một lần nữa.

Vừa mở cửa, Tô Thư liền ngỡ ngàng.

Thư phòng của anh giống hệt như một thư viện nhỏ!

Mỗi giá sách đều được đánh số như trong thư viện.

Trước cửa sổ lớn là một bàn làm việc rộng, trên đó có một chiếc máy tính để bàn và một chiếc máy tính xách tay.

Cố tiên sinh thực sự rất yêu việc học!

Hầu hết sách ở đây đều là về tài chính và tiểu sử của những người nổi tiếng.

Cô nhẹ giọng hỏi, "Ở đây có sách về chăm sóc trẻ em không?"

"Tôi đã dặn trợ lý mua rồi, ngày mai sẽ giao đến!"

Ngay khi giọng nói trầm ấm vang lên, Tô Thư lập tức quay đầu lại.

Là Cố Bắc Đình!