Chương 1: Anh trai tôi vẫn còn độc thân

Thành phố S, toàn bộ tầng trên cùng của bệnh viện tư nhân được bao trọn bộ, an ninh nghiêm ngặt dị thường. Ba năm trước, cuộc liên hôn thương mại thế kỉ giữa Hồng Kông và thành phố S khiến mọi người oanh động, cuối cùng cũng khép màn lại bằng việc Lộ Lê thiên kim Lộ gia bình an hạ sinh con trai.

Sau khi sinh mệnh mới chào đời được một lúc, người thân bạn bè hai bên lần lượt đi đến, Trì gia bản địa ở thành phố S cũng lũ lượt tới thăm, còn về phần Lộ gia cũng đã đến thăm con gái trước ngày sinh dự tính được một tuần. Hôm nay, một người đàn ông ăn mặc đơn giản tới thăm ở tầng trên cùng.

Bảo an dùng bộ đàm nhỏ giọng thông báo lên cấp trên, chỉ một lúc sau, ba của đứa bé đi ra.

Trì Thầm Yến ngập tràn niềm vui khi lần đầu tiên làm ba. Sau vài ngày làm ba, trên người anh thậm chí còn thoang thoảng mùi sữa bột. Nhìn Lộ Khiêm lần đầu đến đây thăm, nghĩ đến khi nãy Lộ Lê nghe tin Lộ Khiêm đến thăm liền lao vào lòng anh, đỉnh mày hơi nhướng lên.

Lộ Khiêm là anh trai cùng ba khác mẹ của Lộ Lê, cũng là sự tồn tại mà cô sợ từ khi còn nhỏ. Tình thân trong hào môn ở Hồng Kông xưa nay vốn đạm bạc, giống như ba năm trước đây, vì muốn hướng đến thị trường đại lục, Lộ Khiêm nhị công tử Lộ gia một tay lên kế hoạch sắp đặt, đưa em gái khác mẹ của mình gả cho thái tử Trì gia người mà cô chưa từng gặp mặt.

Tin tức hai nhà Lộ-Trì liên hôn truyền ra cực kì oanh động, một phóng viên Hồng Kông khi đó đã chụp được bức ảnh tiểu thư Lộ gia sắp liên hôn nhưng lại đang ngồi phía sau siêu xe lau nước mắt. Còn trong mắt người tự phụ như công tử Lộ gia, một đứa em gái có mẹ là con hát giới giải trí, dù có khóc nhiều đến đâu cũng chẳng thay đổi được việc gì.

Hôn lễ vẫn được cử hành theo lẽ thường, dù cô dâu và chú rể chưa quen biết gì nhau.

Hôm nay, Lộ Lê người từng ngồi trong xe lặng lẽ lau nước mắt, đã cùng người chồng liên hôn sinh con, mà vị anh trai nhà họ Lộ này cuối cùng cũng đến thăm.

Hai người đàn ông khách sáo bắt tay.

Lộ Khiêm nói với Trì Thầm Yến: "Chúc mừng cậu."

...

Trong căn phòng hồng phấn ngập tràn không khí mẹ bỉm và em bé, TV đang phát tin tức thời sự. Đứa bé vừa bú xong đã ngủ yên trong nôi.

Lộ Lê ngồi nghiêm trên giường, nhìn chằm chằm TV, ánh mắt lại hướng sự chú ý đến cậu con trai đang nằm.

Lộ Khiêm nhìn cậu nhóc đang ngủ yên trong nôi: "Thằng bé có tên chưa?"

Trì Thầm Yến nhu hòa nhìn con trai, đưa ngón tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con: "Đại danh còn chưa có, nhũ danh... gọi là Trì Đáo Đáo."

Vừa nghe đến nhũ danh "Trì Đáo Đáo", Lộ Khiêm xoay người lại nhìn bà mẹ bỉm đang ngồi ngay ngắn trên giường.

Không cần nghĩ cũng biết ai đặt cho nó cái tên đó.

Lộ Lê lập tức rung mình khi chạm phải ánh mắt Lộ Khiêm, mặc dù cô đã kết hôn và có chồng chống lưng, nhưng khi đối mặt với người anh trai cùng ba khác mẹ này vẫn như thói quen không còn chút dũng khí nào: "Dạ, vì bảo bảo quá ngày dự sinh một tuần mới chịu ra ngoài, đến muộn hơn dự tính nên gọi là Trì Đáo Đáo." ( tên bé nghĩa là "đến muộn" á)

Cũng may Lộ Khiêm nghe xong tựa hồ cũng không ghét bỏ cái tên này, gật đầu.

Trì Thầm Yến: "Anh có muốn ôm thử không?"

Lộ Khiêm: "Không cần."

Lần này, Lộ Khiêm đến thăm cháu trai cũng không tới tay không mà còn mang theo một món quà, đó là hai chú ngựa con thuần huyết vừa mới sinh ra không lâu, hiện vẫn còn được chăm sóc tại trại nuôi ngựa. Ngựa có thể thọ đến 50 tuổi, hai chú ngựa con sẽ cùng lớn lên với Trì Đáo Đáo, đợi thằng bé lớn hơn một chút thì có thể tập cưỡi ngựa.

Lộ Lê ngây người rồi cười tươi khi nghe món quà của Lộ Khiêm: "Cảm ơn anh trai."

Từ ngày Trì Đáo Đáo chào đời đã thu không biết bao nhiêu quà tặng đến từ hai nhà Trì-Lộ, châu báu, tranh chữ, đồ cổ thậm chí máy bay tư nhân, và cả bất động sản nông trại của ông bà ngoại, nhưng hai chú ngựa con hôm nay mới là món quà mà Lộ Lê thật sự yêu thích.

Những thứ như đồ cổ, thư pháp, phi cơ... dù tốt hay đắt tiền đến đâu cũng đều vô dụng với đứa trẻ còn đang quấn tả.

Hơn nữa, Lộ Lê biết rằng nếu thật sự phải dùng tiền để so sánh, giá của hai con ngựa này không thua kém gì so với châu báu siêu xe.

Ngựa thuần chủng rất quý giá, cô nhớ vài năm trước một con ngựa đã được mua với giá 67 triệu USD tại nhà đấu giá Kieran, đó cũng là kỉ lục đấu giá với một con ngựa thuần chủng, người mua khi ấy cũng chính là Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm tới đây thăm em gái và cháu trai, sau khi tặng quà xong thì liền đứng dậy đi về.

Trì Thầm Yến cũng không nán lại phòng mà đi theo tiễn Lộ Khiêm về.

Trên hành lang, Trì Thầm Yến chợt nhớ tới tin tức khi nãy nghe từ miệng trợ lí, rằng Lộ Khiêm sẽ đóng quân tại Đại lục từ năm nay, anh liền hỏi: "Sắp tới anh có ở thành phố S không?"

Lộ Khiêm nghe Trì Thầm Yến hỏi thì chậm rãi trả lời: "Tôi ở Bắc Kinh."

...

Tiễn Lộ Khiêm xong, Trì Thầm Yến trở lại phòng bệnh.

Đứa trẻ đã được bảo mẫu đưa đi ngủ ở phòng bên cạnh, Lộ Lê không xem tin thời sự nữa mà chuyển sang phim thần tượng lúc nãy cô đang xem được nửa chừng.

Bộ phim mới phát sóng gần đây của tiểu hoa đán Khương Minh Chi, Lộ Lê có theo dõi không ít ngôi sao, trong số các nữ diễn viên thì Khương Minh Chi là người cô yêu thích nhất, hầu như bộ phim nào của cô ấy cô cũng đều xem qua.

Trì Thầm Yến vừa vào cửa đã thấy Lộ Lê chuyển từ tin tức thời sự sang bộ phim thần tượng, còn đang coi rất vui vẻ.

Trì Thầm Yến đóng cửa lại, cười nói: "Có anh trai ở đây không dám coi phim thần tượng sao?"

Lộ Lê nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Trì Thầm Yến, bĩu môi: "Ai cần anh lo."

Lộ Lê chưa bao giờ dám ở trước mặt Lộ Khiêm biểu hiện mình hâm mộ các ngôi sao thần tượng, lúc trước Lộ Khiêm thấy cô trên chương trình idol đã gặp mặt cô cảnh cáo không được đi coi chương trình đó nữa, nói Lộ gia không thích xuất hiện trong giới giải trí, cảnh tượng đó bây giờ vẫn còn như in trong đầu cô.

"Em muốn ăn nho, anh đi rửa nho cho em ăn đi." Lộ Lê bĩu môi xong, thuần thục ra lệnh Trì Thầm Yến như mọi ngày, khác hoàn toàn với vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời Lộ Khiêm lúc nãy.

Trì Thầm Yến lắc đầu cười cười, đi rửa sạch nho, sau đó ngồi trên giường cùng Lộ Lê xem TV.

Hai người lần lượt nói chuyện phiếm, Trì Thầm Yến đưa tay hứng lấy hạt nho Lộ Lê nhổ ra, nói: "Anh em sau này sẽ thường xuyên ở Đại lục."

Lộ Lê rung mình vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ nhìn qua, cũng may Trì Thầm Yến kịp thời bổ sung: "Ở Bắc Kinh."

"À." Lộ Lê thở phào một hơi.

Trì Thầm Yến trước nay vẫn không rõ lắm về mối quan hệ của vợ mình và anh trai cùng ba khác mẹ của cô, thông tin duy nhất anh biết là từ các bài báo đồn thổi ở Hồng Kông và cuộc điện thoại của Lộ Lê với anh trai.

Hôm nay, nhìn thấy Lộ Lê trước mặt Lộ Khiêm biểu hiện ngoan ngoãn thận trọng như vậy, đột nhiên khiến anh cảm thấy đau long cho cô.

Trì Thầm Yến ôm mặt Lộ Lê: "Em sợ anh ta như vậy sao?"

Lộ Lê nhìn vào mắt Trì Thầm Yến, thấy sự thương tiếc trong mắt anh, mũi đột nhiên chua xót.

Lộ Lê rũ mắt: "Đương nhiên là sợ rồi."

"Anh có thể nghĩ rằng bây giờ là thời đại nào rồi mà còn cổ hủ như vậy, nhưng đó là cách cả nhà em sống chung với nhau. Anh cũng biết anh trai em là người rất nghiêm khắc, còn mẹ em chỉ là một... ừm... Trong mắt họ chỉ là một người không đáng để tâm, là con hát hạng sang trong giới giải trí."

"Khi em còn nhỏ, mẹ em phải làm mọi việc cẩn thận lấy lòng các anh em, huống chi là em khi đó."

Lộ Lê từ nhỏ đã sợ anh trai cùng ba khác mẹ của mình, rõ ràng là tiểu thư Lộ Gia nhưng khi đối mặt với anh trai, cảm giác tự ti đó như cái bóng bám riết lấy cô, bởi cô biết thân phận của mình ra sao. Mặc dù mẹ cô thành công kết hôn với ba, nhưng khi ở nhà cô cố gắng ngoan ngoãn hết sức có thể vì Lộ gia không thích giới giải trí, đối với diễn viên địa vị cao như mẹ lại càng khắc nghiệt hơn.

Lúc trước ở Hồng Kông, tất cả các tờ báo truyền thông lá cải cũng cho rằng hai công tử Lộ gia khinh thường đứa em gái do người mẹ kế minh tinh giới giải trí sinh ra.

Lộ Lê biết rằng, anh cả không hòa thuận với nhiều người trong đó có cô nhưng cô vẫn có thể sống chung, nhưng còn anh hai Lộ Khiêm từ nhỏ đã rất lạnh nhạt thờ ơ với cô. Mối quan hệ của họ đạm bạc xa cách mãi cho đến ba năm trước thì leo cao đến đỉnh điểm, được sự đồng ý của ba, anh hai không lưu tình gả cô vào nhà hào môn, mặc dù khi đó cô mới gặp Trì Thầm Yến được một lần.

Lúc đó khi biết phải cưới một người xa lạ chỉ mới gặp qua một lần, cô lặng lẽ khóc trên xe đến đỏ cả mắt, trở về nhà cô nước mắt lưng tròng nhìn anh hai, thầm cầu xin anh thương xót cô.

Nhưng khi Lộ Khiêm đối mặt với ánh mắt cầu xin của cô thì lãnh khốc đến cực điểm, thậm chí không nói lời nào cũng biết thái độ của anh là cô không gả không được.

Cũng may cuộc hôn nhân thương mại này đến bây giờ có vẻ rất tốt.

Mặc dù vậy, nếu giờ Lộ Lê và Lộ Khiêm sống cùng một thành phố, nghĩa là lâu lâu họ phải gặp mặt một lần, nghĩ đến đây thôi là cô bắt đầu ngao ngán.

May mắn thay, Lộ Khiêm đến Bắc Kinh.

Trì Thầm Yến hôn môi Lộ Lê: "Được rồi, sau này sẽ tốt hơn thôi."

Lộ Khiêm hồi người lại từ kí ức cô đơn, nhìn gương mặt Trì Thầm Yến trước mặt, vẻ phiền muộn lập tức tan thành mây khói, niềm vui rạo rực nhích vào l*иg ngực anh: "Tất nhiên là bây giờ tốt rồi."

"Có sự chống lưng của chồng, em không sợ anh hai nữa đâu."

Trì Thầm Yến mỉm cười ôm Lộ Lê: "Được rồi, anh chống lưng cho em."

Lộ Lê tìm tư thế thoải mái trong lòng Trì Thầm Yến, nhớ đến dáng vẻ khó hiểu của Lộ Khiêm lúc nhìn thấy cháu trai khi nãy.

Nghĩ nghĩ, Lộ Lê thở dài xúc động: "Lộ Khiêm hơn em sáu tuổi."

"Em thì đã sinh con."

Trì Thầm Yến: "Hủm?"

Anh không biết Lộ Lê nói chuyện này để làm gì.

Lộ Lê thở dài: "Lộ Khiêm vẫn còn độc thân."

Trì Thầm Yến: "..."

Lộ Lê thở dài lần nữa: "Anh không biết năm đó, từ danh viện đại tiểu thư cho tới những người mẫu hạng ba, có bao nhiêu người xoa tay hầm hè thề phải bắt lấy Lộ Khiêm để gả đến Lộ gia chúng ta à?"

Trì Thầm Yến: "Bao nhiêu?"

Lộ Lê hất cằm ngạo mạn nói: "Lộ Khiêm tên tiếng anh là Herbert, lúc ấy giới truyền thông thậm chí còn đặt cho những cô gái muốn kết hôn với Lộ Khiêm thời điểm đó là "Herbert hunters" (nghĩa là thợ săn Lộ Khiêm)."

Trì Thầm Yến: "Sau đó thì sao?"

Lộ Lê: "Sau đó, không có sau đó nữa."

"Nhiều năm như vậy, đừng nói là công khai bạn gái, chỉ có một lần anh ấy bị chụp cùng bạn gái giấu mặt, không đúng, người trong bức ảnh đó là em, từ nhỏ đến lớn em chưa từng thấy bên cạnh anh ấy có một bạn gái bình thường nào."

"Thật sự không một ai cả, anh ấy phải vô tình đến mức nào chứ, tất cả Herbert hunter hừng hực khí thế hề sẽ hạ gục Lộ Khiêm gả vào nhà em năm ấy bây giờ cũng đã từ bỏ ước mơ, bắt đầu về nhà kết hôn."

"Chao ôi." Lộ Lê tiếp tục thở dài.

Trì Thầm Yến bậc cười, không biết nên nói tiếp cái gì.

Chiếc Maybach vững vàng chạy trên cầu vượt dẫn ra sân bay. Đi ngang qua một trung tâm mua sắm, poster được thay mới trên trung tâm mua sắm thu hút sự chú ý khiến người qua đường dừng lại.

Sau khi Lộ Khiêm cúp điện thoại, mắt anh dừng lại một lúc khi thấy tấm poster bên ngoài cửa kính ô tô.

Nhân vật chính trên tấm poster quay mặt về phía máy ảnh, cô mặc một chiếc áo khoác nâu nhạt, tay cầm đôi boots màu nâu, mái tóc lượn sóng, từ đầu đến chân đều toát lên thần thái của thương hiệu: "Đơn giản mà cao cấp."

Bên dưới góc phải poster viết: "Đại sứ toàn cầu ES: Khương Minh Chi"

Lộ Khiêm thu hồi ánh mắt của mình.

Trợ lí Trần Trung cũng nhìn thấy tấm poster đó ngoài trung tâm mua sắm, sau đó ông hỏi: "Lộ tổng, ý của chủ tịch bên kia ngài tính...."

Lộ Khiêm nhắm mắt lại, hơi tựa đầu vào sau ghế: "Từ chối đi."

Trần Trung: "Vâng."

Trần Trung cuối đầu đánh một dấu X vào trong lịch trình.

Chủ tịch tập đoàn Lộ thị Lộ Hằng Vinh có hai trai một gái.

Hai người con trai được sinh ra bởi người vợ chính thất xuất thân từ danh môn, còn cô con gái út được sinh ra bởi minh tinh điện ảnh nổi tiếng ở Hồng Kông.

Con trai cả đã sớm thành gia lập nghiệp, con gái út vừa sinh con vợ chồng êm ấm ngọt ngào, hiện giờ chỉ còn lại người con thứ Lộ Khiêm.

Lộ Hằng Vinh kì thực cũng không hỏi nhiều về đời sống tình cảm của Lộ Khiêm, đặt biệt là sau khi nhập viện vì hai lần nhồi máu cơ tim trong năm qua, đối với Lộ thị ông cũng buông tay hơn phân nửa, chỉ là gần đây con gái út sinh con, ông mới phát hiện đứa con trai thứ mấy năm nay bên người thế nhưng chưa từng có một người bạn gái nào.

Ông đã đề cập đến chuyện đó hai lần, nhưng câu trả lời của Lộ Khiêm đều từ chối.

Trần Trung nhìn vào chữ X vừa được vẽ lên lịch trình, cảm thấy về sau Lộ Hằng Vinh hẳn là sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Các gia đình quyền thế, giàu có đời trước ở Hồng Kông hiển hách bao nhiêu, thì càng về sau con cháu càng ăn chơi tiêu sài, không làm nên trò trống gì, có gia đình vì phòng ngừa con cháu làm gia nghiệp lụn bại đã sớm đưa tài sản sở hữu cho công ty ủy thác, mỗi tháng chỉ trợ cấp tiền tiêu vặt cho con cháu của họ.

Chỉ có hai người con trai của Lộ Hằng Vinh là ngoại lệ.

Từ khi hai anh em bắt đầu tiến vào Lộ thị về sau đã trò giỏi hơn thầy, thủ đoạn của họ còn quyết đoán hơn cả ba mình. Những năm gần đây, người con cả chủ yếu ở Hồng Kông, còn con trai thứ Lộ Khiêm thì thường xuyên ra nước ngoài. Những năm gần đây, Lộ Thị và Trì gia liên hôn, đã thành công đánh vào thị trường nội địa, nhờ đó hiện giờ Lộ Khiêm tiến vào thủ đô nội địa Bắc Kinh.

Maybach ngừng ở sân bay, từ thành phố S đến Bắc Kinh mất ba tiếng rưỡi.

Thời điểm máy bay cất cánh, trời vẫn còn sáng, đến khi hạ cánh thì Bắc Kinh rộng lớn đã chìm trong màn đêm.

Tối nay không có cuộc gặp nào khác nên như mọi khi Lộ Khiêm đến Bắc Kinh, sau khi chạy xe được nửa tiếng tài xế lái xe vào hầm xe ở Tử Duyệt Tinh Hà.

Lộ Khiêm lướt điện thoại khi anh vào trong thang máy.

"Tôi đã sinh con nhưng anh trai tôi vẫn còn độc thân." Anh thấy một tài khoản nào đó phàn nàn trên mạng xã hội, hình đại diện của tài khoản đó là một quả lê.

"Ba vì cái gì còn chưa chịu thúc giục anh trai, thật tức quá đi." Tài khoản tiếp tục phát biểu kèm icon giận dữ.

Lộ Khiêm xem những lời phàn nàn này, nhớ đến lời Trần Trung nói khi ở trên xe: "Ý của chủ tịch."

Ngay cả cô em út cũng đã kết hôn và sinh con, hầu hết sự chú ý lúc này đều đang đổ dồn vào người anh đến giờ vẫn độc thân.

Thang máy ting ting đến nơi.

Người đàn ông biểu tình đạm bạc mà lạnh thấu xương, cất điện thoại, mở cửa, thay giày ở lối vào.

Căn nhà rộng gần 500 mét vuông hiện đang mở hệ thống sưởi ấm, ánh đèn nhu hòa cùng mùi hương nhè nhẹ lơ lửng trong không khí.

Lộ Khiêm treo áo khoát lên, cũng không đi tìm coi người kia ở đâu, anh bước vào trong được vài bước rồi dừng lại.

Cách lớp áo sơ mi, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy thắt lưng gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, phía sau tỏa ra mùi thơm.

Có người gọi anh: "Chồng ơi."