Chương 20: Ôm

Chiếc ly theo tiếng mà nức, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Toàn trường yên tĩnh, cuối cùng không ai nói “nhảy một cái” nữa.

Khương Minh Chi lớn đến vậy, ngoài trừ dự tiệc ở học viện điện ảnh, cũng chỉ khi còn học tiểu học ở buổi tiệc mỗi năm gia đình tụ họp, Khương Minh Sùng mang vẻ mặt thối cổ vũ, chỉ có Khương Minh Chi đeo chiếc sừng nhỏ múa nhạc thiếu nhi, cả nhà cười đùa hòa thuận vui vẻ.

Khương Minh Chi lạnh lùng nhìn những người này.

Cô biết rõ những người này nói muốn xem cô nhảy, không bằng nói ở trong vòng này lâu rồi, càng thích xem ngươi như con khỉ chơi đùa, ngươi lại không thể không chịu đựng, khom lưng cúi đầu, thậm chí gương mặt phải tươi cười lấy lòng làm kɧoáı ©ảʍ cho họ.

Đặc biệt người tươi cười chịu đựng là nữ minh tinh nổi tiếng.

Nương vài phần men say mà nói chuyện gì cũng có thể làm được, vô luận làm quá mức ra sao, ngày hôm sau chỉ cần nói một câu khi đó chúng tôi uống nhiều quá, nếu ngươi để tâm là chơi không được. Đại đa số người gặp tình huống này, trừ bỏ nhẫn nại không còn cách nào.

Kỳ thực trong lòng bọn họ chướng mắt ngươi, tự cho mình trước mặt ngươi địa vị cao quý hơn, dùng “ai kia” để gọi ngươi, cố tình xem nhẹ bàn tay đưa tới, ép ngươi không muốn uống cũng phải uống rượu.

Âm thanh thủy tinh vỡ khiến nhưng người thấm men say cuối cùng cũng tỉnh.

Trần tổng nhìn Khương Minh Chi ném vỡ chiếc ly trực tiếp ngây người.

Khương Minh Chi nhịn cả đêm, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Còn nhảy nữa không?” Cô nhìn mặt đất đầy mảnh thủy tinh vỡ hỏi.

Sắc mặt vài người khó coi, diễn viên nào trong vòng này cũng phải cho mấy người họ ba phần thể diện, hôm nay lại có người trực tiếp làm trò trở mặt.

Vừa rồi say nhất, là người đầu tiên yêu cầu Khương Minh Chi nhảy trợ hứng cho mọi người lão Cao vỗ bàn đứng dậy: “Ha, vậy mà dám ném ly, mẹ nó tao cho mày mặt mũi vậy mà không biết xấu hổ.”

“Hôm nay mày không muốn nhảy cũng phải nhảy!”

“À? Phải không?” Khương Minh Chi cười lạnh một tiếng, cầm lấy khăn giấy tỉ mỉ lau ngón tay, “Tôi không nhảy đó, vậy thì sao”.

“Cao tiên sinh thích xem nhảy như vậy, không bằng ngài tự mình lên nhảy một bài.”

“Ghê tởm!” Khương Minh Chi nói xong, ném khăn giấy xuống, không quay đầu lại mà rời đi.

Cô nghe được tiếng mắng không ngớt phía sau.

Những người khoe khoang thân phận đó, chuyện ngang ngược chặn đường công khai sẽ không làm, rốt cuộc sẽ không đuổi theo.

Khương Minh Chi một đường an bình ra ngoài.

Gió lạnh buổi đêm thổi cô đến thanh tỉnh, cô hít thật sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt lượn lờ mùi thuốc lá và rượu cuối cùng được giảm bớt.

Tài xế chờ bên ngoài, Khương Minh Chi ngồi trên xe về nhà.

Cô về tới nhà liền vào nhà vệ sinh trước, đổi băng vệ sinh đã dùng vài tiếng đồng hồ, bụng nhỏ lúc này mới triệt để đau.

Là do ly rượu Whiskey lạnh.

Khương Minh Chi rửa mặt, nhìn trong gương môi mình trắng bệch, sau đó chậm rãi đi đến sô pha trong phòng ngủ.

Cô tìm một tấm chăn nhỏ đắp lên đùi, đem điều hòa tăng lên 28 độ.

Khương Minh Chi lúc này mới lấy điện thoại từ túi ra, phát hiện đều là cuộc gọi nhỡ.

Phần lớn là Hàn Cần gọi tới, còn có Trần tổng.

Khương Minh Chi không quan tâm tới cuộc gọi nhỡ, mở WeChat lên nhìn bạn bè trong giới, những người trong nghề truyền thông đang đăng ảnh mới.

Chuyện ở An hội sở đã nhanh chóng truyền ra.

Có tin đồn rằng Khương Minh Chi đi đến chỗ mấy đạo diễn Khâu Bính Đức, kết quả trong phòng hung hăng đắc tội mấy người đó, Cao Tử Phú và Từ Hoằng trực tiếp ở vòng bạn bè trong giới chửi ầm lên.

Khương Minh Chi click mở tin trong ngành truyền thông chia sẻ, là nội dung hai người bằng hữu kia, không chỉ rõ tên họ nhưng nói rất khó nghe- “Nữ diễn viên nào đó thật không biết xấu hổ”, “Cha mẹ không dạy làm người chẳng lẽ bạn bè cũng không dạy làm người?”, “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ dạy cho cô làm người”, “Về sau không cần diễn nữa”, “diễn viên có tố chất như thế sau lại bị kiến nghị toàn ngành sản xuất phong sát”....

Khương Minh Chi nhìn những lời này, trên mặt không chút biểu tình, trở lại, WeChat một đống tin tức mới.

Cô nhìn góc phải phía trên những chấm đỏ tượng trưng chưa đọc, một cái cũng không muốn trả lời.

Có lẽ bởi bởi vì gió lạnh thổi, giờ phút này đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Khương Minh Chi buông điện thoại, nhắm mắt, dùng tay ấn vào bụng đang đau dữ dội.

Cô cong người lại, giống như con tép, không nhịn được phát ra vài tiếng rêи ɾỉ.

.......

Hôm nay Lộ Khiêm làm thêm giờ.

Lộ thị mở tổng bộ mới ở Bắc Kinh, không chỉ có trung tâm bất động sản và tài chính ở chỗ này, một ít hạng mục nhỏ phía dưới cũng theo lại đây, việc không lớn nhưng rất rắc rối, một ít phân đoạn tất yếu phải yêu cầu anh xem qua ký tên.

Khi anh về Tử Duyệt Tinh Hà, trong nhà không mở đèn, thực yên tĩnh.

Khương Minh Chi đêm nay không ở đây, Lộ Khiêm nhớ rõ cô hình như có việc gì đó, cũng không biết là với ai.

Lộ Khiêm đổi giày, lặng lẽ đi về phòng, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn WeChat hỏi Khương Minh Chi hiện giờ đang ở đâu, bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng ngủ truyền ra luồng sáng yếu ớt.

Anh tưởng Khương Minh Chi quên tắt, bước tới.

Phòng ngủ to như vậy chỉ mở một ngọn đèn sàn.

Khương Minh Chi đang ở nhà.

Trong ánh đèn, anh nhìn cô giống như con tép cuộn tròn lại trên sô pha, tóc dài che khuôn mặt nhỏ, cả người bao phủ cảm giác yếu ớt, phảng phất như chạm vào liền tan vỡ.

Lộ Khiêm nghe được vài tiếng suy yếu rêи ɾỉ.

“Minh Chi?” Lộ Khiêm nhăn mày, lập tức đi về hướng Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi trong mông lung ngẩng đầu.

Lúc này cô đã đau đến ý thức mơ hồ, cả đêm trải qua từ trên xuống dưới đã mệt tới cực điểm, thời điểm nhìn người đia về phía cô, không biết vì sao ủy khuất đến rối mù, vành mắt đỏ lên, bĩu môi vươn tay: “Ôm một cái.”

Lộ Khiêm đi pha trà gừng đường đỏ.

Anh đem ly trà đưa cho Khương Minh Chi, sau đó để cô ngồi lên đùi anh, kép tấm chăn đắp lên người cô.

Khương Minh Chi dựa vào ngực Lộ Khiêm, trong tay là ly trà gừng ấm áp, cái miệng nhấp từng ngụm nhỏ.

Lộ Khiêm duỗi tay đến bụng cô, nhẹ nhàng ấn.

Có lẽ bởi vì cái ôm này quá ấm áp, hoặc là trà gừng đường đỏ ngọt quá, Khương Minh Chi lúc này mới thấy yên lặng, cảm nhận được cảm giác an toàn nồng đậm.

Lộ Khiêm cho cô cảm giác an toàn.

Người khác thấy cô từ sau khi xuất đạo luôn thuận buồm xuôi gió, trừ lần cùng Tô Ngạn kết thúc thì bên ngoài không gì không thuận, nhưng thật ra chỉ mình cô biết, đường đi này không dễ dàng gì.

Trong nhà không tán thành việc cô tiến vào giới giải trí, sau vụ việc Tô Ngạn lại càng phản đối, chẳng qua cuối cùng không lay chuyển được cô vẫn muốn vào, cho nên mỗi khi gặp chuyện gì, Khương Minh Chi đều chọn tự mình giải quyết, cơ bản không mở miệng nói với trong nhà.

Đường là do cô chọn, cô không muốn mặt tối trong nghề lộ trước mặt người trong nhà, cho nên đôi khi, mặc dù có chuyện khổ sở cũng không cách nào nói hết, chỉ có thể tự mình lặng lẽ gặm nhấm.

Lộ Khiêm vẫn luôn nhẹ nhàng xoa bụng Khương Minh Chi.

“Đỡ hơn chút nào không?” Anh hỏi.

Khương Minh Chi cảm nhận được bàn tay ấm áp trên bụng, gật gật đầu: “Ùm.”

Lộ Khiêm ngửi được trên người Khương Minh Chi có mùi rượu nhàn nhạt: “Uống rượu?”

“Tới kỳ uống rượu làm gì.” Anh cau mày, nhìn Khương Minh Chi đã giảm bớt đau đớn, lúc này mới có ý trách cứ.

Khương Minh Chi nghe giọng nói Lộ Khiêm có ý quở trách.

Thật thần kỳ, cô một chút cũng không tức giận.

Lộ Khiêm hỏi tiếp: “Đêm nay đi ăn với ai?”

Anh cảm thấy Khương Minh Chi hẳn là sẽ không biết mình tới kỳ mà còn uống rượu, nếu uống hẳn là do người khác thuyết phục.

Nếu là bạn bè như vậy, không nên kết giao nữa.

Khoảnh khắc Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm hỏi cô đêm nay đi ăn với ai, vốn dĩ tâm trạng đã bình tĩnh, ủy khuất trong lòng nháy mắt lên tới cực điểm.

Như thể lại quay về căn phòng hỗn tạp đó, mấy người uống đến ba phần say liền ồn ào muốn cô nhảy trợ hứng cho mọi người, lại nghĩ đến những lời khó nghe mấy người đó nói với bạn bè trong giới.

Khương Minh Chi buông ly trà gừng, xoay người ôm Lộ Khiêm, đem mặt chôn chặt vào cổ anh.

Giống như trẻ con té ngã, không nhìn thấy cha mẹ thì rất mạnh mẽ, không khóc không nháo tự mình phũi bụi đứng lên, nhưng chỉ cần nhìn thấy ba mẹ, tính nuông chiều từ bé lập tức khóc lóc, duỗi tay muốn ôm hôn.

Lộ Khiêm mẫn cảm phát giác cảm xúc của cô không đúng: “Có chuyện gì vậy?”

“Chồng ơi.” Khương Minh Chi yếu ớt nức nở, “có người khi dễ em.”