Chương 35: Nhớ anh

Sau khi Khương Minh Chi thêm WeChat của Lộ Lê, lần đầu tiên trong vòng bạn bè của Lộ Lê thấy cháu trai mà lần trước Lộ Khiêm muốn mang cô đi thăm như thế nào.

Một tiểu thịt cầu khả ái kế thừa gen hoàn mỹ của cha mẹ, tiểu gia hỏa được đưa đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh, giây trước còn không biết nguy hiểm sắp rơi xuống cùng chị y tá cười cười chào hỏi, chị y tá tươi cười một kim đâm vào, chờ sau khi rút kim tiêm ra tiểu gia hỏa mới phát hiện có gì đó không đúng, hình như vừa rồi xảy ra cái gì đó, cách tay sao đột nhiên đau vậy, cuối cùng tươi cười lắng lại oa oa khóc, âm thanh phía sau là mẹ của cậu Lộ Lê không khách khí cười lớn, thậm chí còn phát lên vòng bạn bè để người thân cùng thưởng thức.

Khương Minh Chi thấy thật đáng yêu, lần đầu tiên phát hiện thì ra xem một đứa trẻ tiêm vắc xin cũng là một chuyện thú vị như vậy, cho Lộ Lê một like.

Ban đầu Khương Minh Chi còn lo lắng Lộ Khiêm cỏ thể nhìn thấy danh sách ấn like của Lộ Lê, sau đó nhớ đến Lộ Khiêm nếu không phải lần này tới Bắc Kinh chắc cũng không dùng WeChat, càng miễn bàn kiểm tra vòng bằng hữu.

Nếu thực sự nhìn thấy thì nhìn thôi, đến lúc đó hẵng giải thích, cũng không có vấn đề gì.

Khương Minh Chi cho Lộ Lê một like xong, trở lại màn hình chính, nhìn số ngày trên lịch.

Khương Minh Chi không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, nhìn con số trên lịch trôi qua, cảm xúc này ngày càng sâu hơn.

Rõ ràng nửa năm trước một năm thấy mặt một lần cũng không sao.

Khương Minh Chi chống cằm lên mu bàn tay.

Cô tự nhận từ nhỏ sinh ra trong một gia đình như vậy, trưởng thành trong hoàn cảnh cơ hồ các trưởng bối khác phái của cô đều mặc quân trang, bọn họ là những người chính trực thiện lương lại nhiệt huyết chân thành nhất trên thế giới, là hóa thân của phẩm chất chính nghĩa tốt đẹp, ngay cả Khương Minh Sùng sau khi lớn lên cũng chọn học trường quân đội, các chàng trai trong đại viện xấp xỉ tuổi cô cơ bản cũng đều chọn giống Khương Minh Sùng.

Bất luận là ông nội hay bác cả, Khương Minh Chi biết ý muốn của bọn họ, muốn cô chọn một chàng trai tốt trong đại viện.

Kỳ thực không có gì không tốt, Khương Minh Chi nghĩ, có lẽ cô trưởng thành trong hoàn cảnh đó đã định sẽ ở bên một chàng trai như vậy.

Nếu không phải cô tự ý kết hôn.

Cô tự mình kết hôn, thậm chí còn đem mình gả cho một vai ác đối lập mọi mặt hoàn toàn.

Cô biết hành vi của mình phản nghịch cỡ nào, nhưng cô không nhịn được nhớ tới anh.

Cô lớn lên với nhiều chàng trai tích cực tỏa nắng như vậy, sau lại chọn đem mình giao cho một thương nhân ngạo mạn, đã cự tuyệt còn không quên nhắc cô kẻ mắt.

Vậy mà cô chưa từng hối hận vì điều đó.

Khương Minh Chi nâng cằm lên, nếu đã tự mình nhận nhớ thì là nhớ, đơn giản video call qua cho Lộ Khiêm.

Chỉ cho phép tư bản kiểm tra cô, chẳng lẽ không cho cô kiểm tra lại tư bản sao?

Điện thoại được nhận.

Khương Minh Chi vốn tưởng trễ vậy Lộ Khiêm đã ngủ rồi, không nghĩ tới lúc Lộ Khiêm nhận cuộc gọi, bối cảnh phía sau hình như là văn phòng của anh.

Lộ Khiêm hình như cũng không nghĩ tới Khương Minh Chi trễ vậy rồi vẫn gọi cho anh: “Sao chưa ngủ?”

“Chồng ơi.” Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm trên màn hình, mở miệng nhỏ giọng kêu một tiếng.

Đêm nay cô kêu chồng thực tự nhiên.

Lộ Khiêm ánh mắt cực kỳ nhu hòa: “Ừ.”

Khương Minh Chi: “Trễ vậy rồi anh còn tăng ca sao?”

“Buổi tối anh có về nhà không? Hay là ngủ tại văn phòng?”

Lộ Khiêm đáp: “Có phòng nghỉ.”

Khương Minh Chi “À” một tiếng, nhớ tới tiêu chuẩn của tổng tài trong sách, trong văn phòng đều có thêm phòng nghỉ gì đó.

“Em có thể xem văn phòng của anh được không?” Khương Minh Chi đột nhiên có chút tò mò.

Vì vậy Lộ Khiêm dùng camera sau quét qua một vòng cho Khương Minh Chi, Khương Minh Chi thấy văn phòng Lộ Khiêm so với cô nghĩ đơn giản hơn nhiều, mang đậm hơi thở hiện đại, không có thư pháp bình cổ linh tinh, bên ngoài cửa kính là cảnh đêm cảng Victoria phồn hoa.

Khương Minh Chi nhìn cảnh đêm bên đó, đột nhiên có cảm giác nơi đó mới là nơi Lộ Khiêm vốn thuộc về, anh đã sống và làm việc nơi đó, ngoài cửa sổ nơi quen thuộc anh lớn lên, anh không cần phải rời đi.

Khương Minh Chi sau khi ý thức được cảm giác của mình nháy mắt trở nên bướng bỉnh.

Cô mặc kệ, có lẽ anh nên thuộc về nơi như vậy, nhưng cô chính là muốn đem anh kéo qua, nhất định phải đem anh kéo qua đây.

Khương Minh Chi mở miệng: “Chồng ơi, anh sẽ về chứ.”

“Chừng nào anh về đây.”

“Em nhớ anh.” Cô bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắng, khẽ nâng cằm, mang theo chút làm nũng hợp tình hợp lý.

Lộ Khiêm nhìn mặt Khương Minh Chi trên màn hình, nghe cô nói thẳng ra nhớ mình.

Ý đồ dùng chút hợp tình hợp lý che đi sự thấp thỏm và mất mát sợ anh không về trong câu đầu tiên.

“Sẽ nhanh.” Lộ Khiêm nghe thấy bản thân trả lời, “Sẽ nhanh trở về.”

............

“Chìm vào rạng sáng” tiếp tục khua chiêng gõ trống mà tiến vào giai đoạn quay chụp ở thành phố S.

Hôm nay diễn một phân đoạn quan trọng nhất trong phim, nội tâm Trình Tĩnh Yên trải qua giãy giụa và thống khổ, dần dần nhận ra Sơn Bổn giáo dục cô nhiều năm như vậy là vì cái gì, tại đây Sơn Bổn lần nữa giao cho cô làm nhiệm vụ bí mật, Trình Tĩnh Yên trên ngựa thời điểm đang lợi thế đột nhiên lùi bước dẫn đến nhiệm vụ thất bại bại lộ thân phận, hai bên vì vậy mà kịch liệt bắn nhau một hồi.

Trường quay, Khương Minh Chi một thân sườn xám hồng phấn sen mang đôi ruốc màu đen tôn vòng eo nhỏ, tóc được chải theo phong cách cổ điển dân quốc, lông mày lá liễu, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười đều mang vẻ phong tình cực điểm, vừa quyến rũ nhưng cũng thanh thuần.

Chỉ đạo võ thuật đang diễn giải với diễn viên.

Lần bắn nhau này diễn ra trên hành lang và cầu thang, hiện trường có chôn nhiều điểm nổ, mỗi lần quay bắn các điểm đó phải dựng lại một lần nữa, mỗi một điểm nổ chôn mất nửa ngày, vậy nên mọi người cố gắng làm quen động tác và vị trí, tranh thủ quay xong sớm.

Khương Minh Chi khi trước khi quay phim cổ trang cũng có cảnh đánh nhau, bất quá phần lớn là dàn dựng chỉ học vài ba động tác đẹp, lại được xử lý hậu kỳ, lần này cô vì nhân vật Trình Tĩnh Yên mỗi ngày đều cùng chỉ đạo võ thuật luyện chiêu thức, cả người ngày nào cũng bầm tím nhưng không nói với ai, suy cho cùng Trình Tĩnh Yên là công cụ do Sơn Bổn đào tạo tỉ mỉ, không phải giàn hoa gì đó.

Sau khi chỉ đạo võ thuật rút lui trước máy quay, Khương Minh Chi đứng ở địa điểm chỉ định, mặc khác tất cả các diễn viên cũng vào chỗ.

Dương Thụ Hoa đứng theo dõi sau máy quay hô câu “action”.

“Không tốt!” Nam diễn viên hô câu đầu tiên, Khương Minh Chi rút súng chống đỡ từ đùi của cô.

Hai bên lập tức rơi vào cuộc đấu súng ác liệt, các điểm nổ do đạo cụ chôn trên tường lần lượt nổ tung, trong máy quay, Khương Minh Chi đang tránh né đồng thời nổ súng, lướt qua các chướng ngại vật động tác lắc mình lưu loát sạch sẽ, hai bên thỉnh thoảng có người trúng đạn ngã xuống.

Máy quay chạy theo bánh xích di chuyển trên hành lang theo hành động của diễn viên, ngoài máy quay, các nhân viên công tác không dám bước ra, đi hết cảnh cuối cùng tới cảnh quay cầu thang.

Hiện trường đều là âm thanh vụ nổ và tiếng la hét của diễn viên.

Khương Minh Chi dựa theo kế hoạch ban đầu quỳ sát đất sau đó lăn mình sang bức tường đối diện nổ súng bắn.

Chờ sau khi điểm cuối cùng này nổ xong, Dương Thụ Hoa theo dõi sau máy quay hô qua.

Mọi người ở hiện trường nghe được âm thanh “Cảnh này qua”, đều có chút kinh hỉ không thể tưởng được.

Mọi người, bao gồm cả Dương Thụ Hoa cũng không nghĩ đến phân cảnh quan trọng nhất bộ phim này lại quay thuận lợi như vậy, vốn tưởng cũng phải qua hai ba ngày cùng đoàn quay, cứ nghĩ chôn điểm nổ vài lần như thế tốn rất nhiều công sức, hiện tại kết quả thế nhưng một lần liền qua.

Các diễn viên giả thi thể nằm trên mặt đất vui mừng bò dậy, có người còn đi đầu vỗ tay, mọi người đang rất vui vẻ thỏa mãn, trên cầu trang đột nhiên truyền đến âm thanh “thùng thùng”.

Mọi người quay đầu lại, thấy nữ chính Khương Minh Chi ngay lúc này đang từ cầu thang lăn xuống.

“Khương Minh Chi!”

“A!”

Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn, Khương Minh Chi từ lầu hai lăn xuống lầu một, thời điểm mọi người tiến lên mới phát hiện trên bắp chân cô có một vết máu rất sâu.

Bởi vì phải xây dựng cảnh tượng bắn nhau hỗn loạn, hiện trường có rất nhiều mảnh vụn thủy tinh, Khương Minh Chi không mặc quần dài giống các diễn viên nam khác, cả người mặc bộ sườn xám lộ bắp chân trần trụi, lúc nãy điểm nổ làm văng mảnh thủy tinh bắn vào khiến chân cô bị thương, vì để cả đoàn không chậm trễ bởi một người nên cô cố chịu đựng đến khi quay xong, sau khi kết thúc cuối cùng không nhịn được cơn đau ở chân nữa, cả người vừa vặn đứng ở cầu thang, liền trực tiếp ngã từ cầu thang lăn xuống.

Mọi người không ngờ cảnh quay hoàn mỹ vừa nãy là do Khương Minh Chi không kêu dừng lại chịu đau hết hành trình, đặc biệt bây giờ càng có nhiều người mới kiêu ngạo, da mới xướt một tí liền dừng lại khóc lóc, fans còn mắng đoàn phim không chiếu cố tốt ca ca/ tỷ tỷ chúng ta.

Bác sĩ của đoàn phim mang theo hòm thuốc chạy nhanh tới, tiếng xe cứu thương vang lên, Khương Minh Chi nằm trên người Mao Mai, từ trên lầu lăn xuống cảm thấy chân đau, mông đau, bả vai đau, cả người chỗ nào cũng đau.

............

Khương Minh Chi ở đoàn phim “Chìm vào rạng sáng” bị thương lên hot search.

Mặc dù sau khi lên hot search cô đã đăng Weibo nói chỉ bị thương da thịt không có gì đáng ngại, fans vẫn cực kỳ lo lắng.

Trong phòng bệnh, sau khi tiễn một nhóm lại một nhóm từ đoàn phim tới thăm không khí cuối cùng đã an tĩnh lại, Khương Minh Chi nằm trên giường đơn lướt điện thoại.

Thủy tinh trên đùi đã được xử lý tiêu độc, bác sĩ nói sẽ không lưu lại sẹo, nhưng thật ra từ trên lầu ngã xuống cầu thang không cẩn thận trẹo chân, hiện tại mắt cá chân còn sưng, phỏng chừng phải nghĩ hai ngày mới có thể ổn.

Buổi chiều bác sĩ xử lý miệng vết thương cô đau đến khóc.

Dương Thụ Hoa cho cô nghỉ, để cô dưỡng thương nghỉ ngơi cho tốt rồi mới trở lại đoàn phim.

Khương Minh Chi nhìn WeChat nhận được rất nhiều tin hỏi thăm, tất cả sau khi nghe tin cô bị thương quan tâm hỏi cô có sao hay không.

Đặc biệt là trong nhóm gia đình, ông nội sau khi biết tin thập phần sốt ruột, đến khi Khương Minh Chi quay lại hai đoạn video nhỏ cảnh mình lăn lộn trên giường bệnh, ngoại trừ chân còn lại đều có thể tung tăng nhảy nhót mới yên tâm.

Mao Mao chiều nay bị hù chết, Khương Minh Chi trước đây đóng phim cũng bị thương lớn nhỏ, nhưng hôm nay là lần nghiêm trọng nhất, mặt mày ủ ê mà nhìn chằm chằm vào băng gạc trên bắp chân Khương Minh Chi: “Minh Chi tỷ, muốn nói với Lộ tổng không?”

Đã lên hot search, tất cả mọi người đều biết Khương Minh Chi bị thương, duy chỉ không biết Lộ Khiêm có biết hay không. Anh không chơi Weibo, lại ở Hồng Kông xa Khương Minh Chi như vậy.

Khương Minh Chi nhìn điện thoại Khương Minh Sùng đã gủi cho cô vài tin WeChat hỏi cô thế nào rồi, nhớ tới người nào đó nói với cô sẽ nhanh trở lại, kết quả bây giờ không thấy tin tức gì.

“Không cần.” Cô trở mình, nói với Mao Mao, “Cũng không phải chuyện gì lớn.”...

Mao Mao: “Sao không phải chuyện lớn, chị ngã từ cầu thang trên lầu xuống đó.”

Khương Minh Chi rầu rĩ nói: “Không phải hiện tại ổn rồi sao.”

Bác sĩ nói hai ngày sẽ tốt lên. Khương Minh Chi nghĩ vậy, nhưng không biết vì sao, trong lòng lan tràn một loại ủy khuất.

........

Trong lúc đó, tổng bộ Lộ thị tại Hồng Kông.

Lộ Khiêm gần đây đối mặt hết người này đến người khác trong hội nghị, kể từ khi chọn đem tổng bộ mới lập ở Bắc Kinh, anh biết mình phải đối mặt với những gì sau khi đưa ra quyết định này.

Đám người hội đồng quản trị trước mặt anh khi thì tiếng Anh khi tiếng Quảng Đông lẫn lộn ngươi tới ta lui ba tiếng đồng hồ, đối với tỉ lệ hạng mục trọng điểm ở tổng bộ Bắc Kinh, cùng Lộ Khiêm tranh chấp vấn đề nên đi hay ở không thôi.

Tiễn đám người già ồn ào, Lộ Khiêm xoa xoa mi tâm.

Quyết định của anh sẽ không thay đổi, chỉ là một số người, cho anh một cơ hội thể hiện sự hiện diện thực lực của mình.

Trần Trung biết Lộ Khiêm giờ chỉ muốn yên tĩnh sau ba tiếng ồn ào, nhưng nhớ đến nội dung tin tức kia, vẫn là gõ cửa đi vào.

Trong văn phòng, Trần Trung cúi người: “Lộ tổng.”

Lộ Khiêm nhắm mắt “Ừ” một tiếng.

Trần Trung: “Phu nhân..... hôm nay trong lúc đóng phim xảy ra sự cố.”

“Hiện tại đang ở bệnh viện thành phố S.”

Lộ Khiêm mở mắt ra.

“Chuẩn bị đi.”

“Tôi sẽ lập tức qua đó.”