Chương 46: Sớm hay muộn

Mặc dù Khương Minh Chi đã che miệng nhanh chóng, nhưng từ “tỉnh” lười biếng mười phần của người đàn ông dường như vẫn theo microphone truyền qua.

Bởi vì giọng nữ ôn nhu trong điện thoại lập tức dừng lại một chút, sau đó hỏi:

“Chi Chi, hiện tại con đang ở cùng ai sao?”

“Sao bác nghe có tiếng gì đó, ai vậy?”

Vẻ ngọt ngào biếng nhác khi mới thức dậy của Khương Minh Chi sau khi nghe giọng nữ trong điện thoại lập tức biến đi không dấu vết, một tay che miệng Lộ Khiêm không cho anh nói chuyện, trực tiếp ngồi dậy trên giường.

“Không, không có.” Khương Minh Chi tim đã đập như trống, “Bác gái nghe nhầm rồi.”

“Làm gì có ai khác, con đâu có nghe thấy đâu.”

“Phải không?” Người trong điện thoại hoài nghi.

Nhưng cũng may bà không truy vấn tiếp, có lẽ vì nghi rằng mình nghe nhầm, lại về đề tài lúc nãy: “Chi Chi, con có bạn trai khi nào?”

“Sao không nói với người trong nhà?”

“Ông nội con và bác cả có chút tức giận đó.”

Khương Minh Chi nghe xong lưng như bị kim đâm, cảm nhận được bàn tay che miệng của mình bị nam nhân chậm rãi lấy ra, cô nhìn thoáng qua phía dưới, Lộ Khiêm lúc này lẳng lặng nhìn cô, anh không nói nữa, người này đã tỉnh hoàn toàn, ánh mắt trong suốt.

Khương Minh Chi trong lòng thầm khó chịu, cô thế nhưng nhất thời sơ suất, một lần công khai yêu đương lại bạo tới năm hot search, người nhà luôn chú ý tới việc làm của cô sao có thể không biết.

Khương Minh Chi nghe trong điện thoại bác gái ôn nhu dò hỏi, xốc chăn lên xoay người xuống giường, đi vào toilet tiếp cho xong cuộc gọi này.

Lộ Khiêm nhìn bóng lưng Khương Minh Chi.

Hai mươi phút sau, Khương Minh Chi cuối cùng cũng đi ra từ toilet.

Rèm của phòng ngủ đã kéo ra hoàn toàn, ánh mặt trời phủ kín toàn bộ căn phòng, Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm đứng trước cửa sổ, thân hình cao ráo.

Lộ Khiêm và Khương Minh Sùng chiều cao tương đương nhau, tuổi cũng không kém bao nhiêu, nhưng hai người đứng chỗ đó, làm người ta cảm thấy rất khác biệt.

Khương Minh Sùng từ đầu đến chân khắc rõ dáng vẻ của người quân nhân, bất luận là quân trang hay trang phục thường ngày đều gọn gàng đĩnh bạt, khí chất tuy lạnh nhạt, nhưng cho người ta cảm giác khí chất cô đọng, chưa bao giờ thấy một tia buông thả cùng chậm trễ.

Nhưng Lộ Khiêm thì khác, anh chỉ đơn giản đứng chỗ đó, vừa nhấc mắt, liền cảm nhận rõ thứ mà tiền tài mang đến cho giới thượng lưu sự ưu việt và ngạo mạn, so với Khương Minh Sùng, trên người anh nhiều hơn một phần xa cách và buông thả, bởi vì anh lớn lên trong hoàn cảnh nói rằng không cần phải cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào, từ nhỏ đến nay chỉ cần biếng nhác nhìn mọi người xung quanh mình ân cần nịnh hót.

Khương Minh Chi chỉ nhìn là có thể cảm nhận hơi thở trên người Lộ Khiêm cùng nhà cô khác nhau như thế nào.

Cô nói trong điện thoại cũng giống như nói với Khương Minh Sùng, nói với bác gái bạn trai 29 tuổi, không phải người trong giới giải trí, làm nhân viên ngành tài chính, thỉnh thoảng kinh doanh chút ít, lại nói thêm mấy lời tốt, nói thu nhập, diện mạo, tính tình, gia cảnh đều rất ổn.

Tuy rằng như thế, trong điện thoại bác gái vẫn khó nén tiếc nuối mà thốt lên một tiếng “Haizz”.

“Chi Chi, xung quanh chúng ta có nhiều chàng trai tốt như vậy, Minh Sùng bên kia không phải cũng có rất nhiều bạn bè giống nó, đều là tuổi trẻ tài cao, ông nội vẫn luôn muốn con tìm một người trong số đó.”

“Bác và bác cả con không yêu cầu con thích người như thế nào, con lớn rồi tự quyết được, chỉ là bác thấy giới giải trí tụi con, bây giờ không phải có rất nhiều fan nữ nghệ sĩ đều thích thần tượng của mình tìm nửa kia giống như Minh Sùng, vậy không tốt hay sao, về sau con có chương trình gì đó nói tới chuyện tình yêu sẽ rất tự hào, người hâm mộ... thấy cũng vui vẻ, mọi người trong nhà cũng vui lòng phải không?”

“Bây giờ chúng ta đương nhiên cũng không phản đối, hết thảy đều lấy nhân phẩm làm trọng, chủ yếu là con thích, khi nào tình cảm ổn định tìm thời gian mang về nhà cho chúng ta nhìn mặt một chút được không?”

Bác gái nói rất dịu dàng. Khương Minh Chi lớn lên trong sự quan tâm của một người phụ nữ đều là bác gái cho cô, bác gái đối với cô gần như là một người mẹ.

Khương Minh Chi nghĩ đến câu bác gái nhấn mạnh “nhân phẩm làm trọng”, mí mắt giựt giựt.

Miếng đất phía nam kia vẫn đang trong trạng thái chờ khai phá, Lộ Khiêm chính miệng nói với cô, thời gian khai phá sớm nhất cũng là cuối năm hoặc năm sau, chờ thời điểm giá nhà lên cao nhất.

Mặc cho người ngoài giới lên án công kích thế nào, Lộ thị mấy năm nay tác phong vẫn luôn như vậy, kiếm tiền mới là mục đích hàng đầu của bọn họ, cái gì là nhân nghĩa đạo đức sinh kế khó khăn của người dân, đối với bọn họ là trò cười nhạt không đáng giá.

Hiện tại giá nhà cao như vậy, ngoài việc thuận theo sự phát triển nguyên thủy của xã hội, thì nhóm tư bản này cũng góp gió góp củi không ít trong đó.

Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi sau khi đi từ toilet ra vẫn luôn cúi đầu như suy tư gì đó, nhớ tới cuộc gọi vừa rồi không cho anh phát ra tiếng, cùng với giọng nữ ôn nhu trong điện thoại.

Lộ Khiêm nửa cười: “Bây giờ có thể nói chuyện chưa?”

Khương Minh Chi nhìn qua hàng lông mi rũ xuống, tháo bộ lọc tình yêu ra, bây giờ trong mắt cô Lộ Khiêm mang dáng vẻ của một thương nhân lòng dạ hiểm độc.

Em rể Trì Thầm Yến còn tốt hơn anh, ít nhất người ta làm ngành sản xuất khoa học kỹ thuật cao làm rạng danh đất nước.

Khương Minh Chi lại nhớ tới đức hạnh trong thư phòng đêm qua của nam nhân này, trong lòng đột nhiên nghiêng ngả không để ý tới anh.

Vì thế Lộ Khiêm chủ động đi lại gần Khương Minh Chi, ôm lấy eo cô, lại xoa xoa mái tóc dài mềm mượt sau gáy của cô.

Khương Minh Chi cảm nhận được tay Lộ Khiêm xoa xoa đầu cô, hỏi cho có lệ: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Cô biết rõ hôm nay là cuối tuần, đại tư bản đương nhiên không cần đi làm.

Lộ Khiêm nhướng mày: “Muốn anh đi làm?”

Khương Minh Chi bất giác chua xót: “Đi làm kiếm tiền đó.”

Lộ Khiêm nhận ra sự chế nhạo trong lời nói của Khương Minh Chi, ngừng một chút, sau đó đáp: “Lộ thi vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt luận lao động quốc gia, mỗi tuần làm việc 8 tiếng từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần nghỉ hai ngày, mỗi tháng tăng ca không vượt quá 36 giờ, lương tăng ca gấp rưỡi cho ngày bình thường, gấp ba cho ngày nghỉ.”

“Tuy nhiên, trừ khi nhân viên chủ động yêu cầu, Lộ thi chưa từng có tiền lệ yêu cầu nhân viên tăng ca ngày lễ.”

Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm nói với cô luật lao động, nhất thời không biết nên nói gì.

Đúng rồi, đó là lý do nhiều nhân viên trung tâm tài chính muốn gia nhập Lộ thị như vậy, chính là vì Lộ thị đi đầu ngành sản xuất internet 996, từ Hồng Kông Lộ thị tuân thủ luật lao động không sót một chữ. Tiền tăng ca nhiều ít không nói, thứ hấp dẫn nhiều người là chính sách nghỉ phép của bọn họ, Lộ thị không chỉ nghỉ phép theo ngày quy định, vì đến từ Hồng Kông, vì thế bên Hồng Kông nghỉ thì bên đây cũng nghỉ. Lễ Giáng Sinh và Phục Sinh nghỉ, thi thoảng nghỉ những ngày lễ ngân hàng, một năm số ngày nghỉ nhiều như vậy thật khiến người ta hâm mộ.

Mặc kệ nói ra sao, chỉ bằng chuyện này khi tuyển dụng, không thể không chọn Lộ thị.

Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn gương mặt Lộ Khiêm.

Có lẽ đối với anh mà nói, một số con đường, từ khi anh sinh ra đã được trải sẵn.

Cô là kẻ tới sau, làm sao có thể thay đổi gì được?

Khương Minh Chi bỗng dùng ngón tay chọc chọc ngực Lộ Khiêm: “Tốt... nhất là như thế, nếu ngày nào đó em nghe tin anh trốn thuế, vi phạm pháp luật bị bắt, em sẽ không cùng anh đồng cam cộng khổ mà sẽ phủi sạch quan hệ.”

Lộ Khiêm bắt lấy tay Khương Minh Chi trêu chọc trước ngực anh: “Có bà Lộ ở đây, làm sao dám.”

Sau đó Khương Minh Chi đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt Lộ Khiêm.

Cô cảm thấy hình như Lộ Khiêm biết thứ gì đó.

.....................

Khương Minh Chi trong nhóm “Yêu nước yêu nhà yêu nhân dân” viết một bản kiểm điểm một ngàn từ vì mình không thẳng thắng với gia đình chuyện yêu đương, là người thân trong nhà, vậy mà mọi người phải từ truyền thông mới biết chuyện cô có bạn trai.

Bác cả không nói gì sau khi Khương Minh Chi và bác gái nói chuyện điện thoại, nhưng ông nội hình như giận thực sự, Khương Minh Chi ở trong nhóm bán manh cũng không thèm để ý, chủ động gọi cho ông cũng không nhận.

Khương Minh Chi biết ông nội giận vì cô âm thầm yêu đương không nói chuyện với người trong nhà. Cũng giận cô tùy tiện tìm bạn trai.

Khương Minh Chi đem hình tô mì Lộ Khiêm làm cho cô gửi cho ông nội.

[Anh ấy làm. Vui vẻ.jpg]

[Ăn rất ngon.]

[Lần sau dẫn về nhà để anh ấy làm cho ông nội nếm thử có được không?]

Ông nội không trả lời.

Khương Minh Chi lớn thế này ông nội rất ít khi giận cô, cô nhìn WeChat cô đơn không thôi, lại gọi điện cho bảo mẫu trong nhà, bà nói ông nội vẫn khỏe mạnh, chỉ là tâm tình không tốt lắm.

Khương Minh Chi nhận được cuộc gọi của Khương Minh Sùng.

“Ý của ba muốn nói với em, khi nào thực sự có ý định kết hôn hãy dẫn về nhà.” Khương Minh Sùng lạnh giọng nói.

Khương Minh Sùng hiểu ý đại bá nãy giờ không lên tiếng.

Khi thực sự có ý định kết hôn hãy dẫn về nhà, thật ra cũng không phải phản đối, chỉ là trong lòng cảm giác như nhau, nên không có ý định cần thiết phải gặp gấp.

Khương Minh Sùng trong điện thoại thở một hơi: “Bọn họ luôn nghĩ em sẽ chọn trong mấy người chúng ta, Vu Trì kia không phải từ nhỏ đã rất thích em, lại hiểu rõ gốc rễ nên sẽ yên tâm, vậy nên bây giờ nhất thời không thể tiếp thu là chuyện bình thường, chờ thêm một thời gian nghĩ thông suốt là ổn thôi.”

Khương Minh Chi: “Vâng.”

“Cảm ơn ca.” Khương Minh Chi nắm điện thoại, Khương Minh Sùng gần tuổi cô nhất, anh có thể hiểu cho cô, vậy nên hiện tại sẽ hướng về cô.

Khương Minh Sùng nhàn nhạt “ừ” một tiếng, anh còn muốn hỏi Khương Minh Chi gì đó, nhưng lại không hỏi nên lời.

Khương Minh Chi vừa cúp điện thoại, thấy Tống Tinh mới gửi tin nhắn cho cô.

[Chừng nào cậu đem đại tư bản về nhà]

[Nhớ nói cho tớ biết một tiếng, tớ cũng muốn đi xem náo nhiệt.]

[Mau lên.jpg]

Khương Minh Chi: [.......]

Khương Minh Chi: [Chừng nào cậu đem bạn trai nhỏ 19 tuổi về nhà cũng nói cho tớ biết một tiếng.]

[Để tớ cũng đi coi náo nhiệt nhìn phản ứng của chú và dì một chút]

Tống Tinh: [Cắt]

Khương Minh Chi biết có tay trống trong ban nhạc thích Tống Tinh, Tống Tinh vẫn luôn ngại cậu ta nhỏ tuổi không hạ thủ được, cảm thấy như đang tàn phá bông hoa của tổ quốc, nhưng mà em trai tay trống theo đuổi rất hăng hái, Khương Minh Chi gần đây cảm thấy rõ Tống Tinh hình như có dấu hiệu buông thả muốn thử một lần.

Khương Minh Chi cười kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Tinh cất điện thoại, sau đó khuôn mặt cười cười dần suy sụp cúi xuống.

Bởi cô biết điều mình giấu giếm không chỉ là bạn trai của cô là ai, thậm chí căn bản không phải yêu đương, mà là đã kết hôn.

Bây giờ không như lúc trước, nếu quyết định ở bên nhau, vậy thì người như Lộ Khiêm, có thể giấu cả đời sao.

..............

Lộ thị, tổng bộ Bắc Kinh.

Trần Trung cầm vài văn kiện cần Lộ Khiêm xem ký tên gõ cửa đi vào, trong đó quan trọng nhất là về mảnh đất phía nam Lộ thị vẫn luôn nắm chặt trong tay.

Cục thịt mỡ này lúc trước cạnh tranh giữa các công ty cơ hồ đánh đến vỡ đầu chảy máu, kết quả thời điểm đấu giá, Lộ thị trực tiếp tăng 20% nhẹ nhàng bắt được.

Sự thật chứng minh ánh mắt Lộ thị chưa bao giờ thất thủ, nhiều năm trôi qua, mặc dù trước đây tăng giá 20%, nhưng giá trị mảnh đất này đã chênh lệch từ lâu.

Lúc trước khi bắt lấy mảnh đất này khi ấy Lộ Khiêm mới tiếp nhận khách sạn ở Bồ Đào Nha, cũng không hỏi đến chuyện trong Đại Lục, người đưa ra quyết định là anh cả của Lộ Khiêm.

Chẳng qua bây giờ Lộ Khiêm nhập trú ở Bắc Kinh, quyền quyết định cũng chuyển giao qua tay anh.

Lộ Khiêm nhận văn kiện, lẳng lặng nhìn những chữ trên đó, bỗng nhiên nhớ tới Khương Minh Chi.

Nhớ tới cuộc gọi của cô, những gì cô hỏi anh, còn có những gì anh biết về tất cả của cô.

Có một số việc, ngay từ đầu đều không ai chủ động công khai đoạn quan hệ này, hai người trong lòng vẫn hiểu rõ nhưng không nói ra.

Không ai chủ động đâm thủng.

Nhưng chung quy rồi cũng có một ngày sẽ bị đâm thủng.

Lộ Khiêm đột nhiên đặt tờ giấy trong tay xuống, xoa xoa mi cốt.

Trần Trung chờ đợi bên cạnh, ánh mắt dừng trên người đàn ông biểu hiện do dự.

Nếu là anh ấy trước đây, Lộ Khiêm sẽ không tạm dừng khi ký văn kiện này.

Từ khi Lộ Khiêm vừa mới tốt nghiệp, anh đã cải tổ mạnh mẽ trong vòng một năm, đem khách sạn Lộ thị thua lỗ nghiêm trong vào thời điểm ấy, cơ hồ từ một khách sạn phế ở Bồ Đào Nha biến lỗ thành lời, bắt đầu công trạng thăng tiến đã định sẵn ở chuyện thương trường, anh còn có thiên phú hơn so với anh cả.

~Bà tác giả bả thù tư bản ghê thiệt, nhiều lúc thấy hơi mệt~