Chương 52: Hợp xướng

Khương Minh Chi phát hiện người bị cô đâm, ngã xe đổ người vậy mà là Lộ Khiêm.

“.......”

Khương Minh Chi im lặng nhìn.

Lộ Khiêm kéo Khương Minh Chi còn ghé kên người anh đứng lên.

Trần Trung cuối cùng cũng phản ứng lại, biểu tình chuyện gì xảy ra vậy chạy nhanh tới.

Khương Minh Chi đứng lên, cuối cùng rời khỏi cái ôm, cô vỗ vỗ đất trên quần áo, cảm giác trên người không có chỗ nào bị thương.

Vừa rồi tiếng rên đau đớn kia là của Lộ Khiêm.

Trần Trung đứng cạnh Lộ Khiêm, cũng vỗ đất trên người anh, Khương Minh Chi nhìn qua, thấy Lộ Khiêm để lộ bàn tay trái của anh.

Vừa rồi một tay anh ôm cô, tay còn lại chống xuống đất khi mất cân bằng, cân nặng hai người đều dồn lên bàn tay anh, lực đạo không nhẹ.

Khương Minh Chi thấy lòng bàn tay Lộ Khiêm có một mảng máu lớn.

Cô liếc nhìn, vốn muốn tiến đến, lại nhịn xuống, sau đó không tự nhiên dời mắt chỗ khác: “Anh tới đây làm gì.”

Lộ Khiêm xua tay, ý bảo Trần Trung tạm tránh chỗ khác, nhìn về phía Khương Minh Chi: “Minh Chi.”

Khương Minh Chi: “Nếu anh tới tìm em nói chuyện thì được, còn nếu anh chỉ trùng hợp đi ngang qua, thực xin lỗi anh, không phải em cố ý đυ.ng phải.”

Lộ Khiêm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Khương Minh Chi, nói: “Không có việc gì.”

“Anh tới đón em về nhà.”

Khương Minh Chi đột nhiên quay sang.

Cô nhìn gương mặt nam nhân, im lặng, rốt cuộc cũng nói: “Nơi này chính là nhà của em.”

Cô đột ngột nói: “Thủ tục gì đó em sẽ ký tên, không cần bay đến nước Mỹ, mọi thứ chỉ cần để luật sư xử lý là được, anh cũng để luật sư của anh xử lý nhanh đi.”

Lộ Khiêm nghe xong hơi nhắm mắt.

Đáp án này anh đã dự đoán từ trước.

Khương Minh Chi nhớ tới thời giờ: “Em phải về ăn cơm, anh biết nhà em không hoan nghênh anh mà, anh đi nhanh đi.”

Hầu kết Lộ Khiêm khẽ nhúc nhích, vẫn đáp lại: “Được.”

Khương Minh Chi nhìn nam nhân trước mắt.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, cao gầy đĩnh bạt, đứng ở con ngõ nhỏ an tĩnh này nhưng khí chất lại hài hòa lạ thường, hai người mấy ngày không gặp, Khương Minh Chi cảm thấy có gì đó thay đổi.

Tay trái anh buông thõng bên người, hơi cong lại.

Khương Minh Chi chợt nói: “Anh chờ một chút.”

Cô xoay người chạy về, qua vài phút, lại chạy ra với thứ gì trên tay.

Khương Minh Chi chỉ vào tay trái Lộ Khiêm: “Anh đưa tay cho em.”

Lộ Khiêm mở bàn tay đưa cho Khương Minh Chi.

Khương Minh Chi thấy lòng bàn tay bị tróc một mảng da lớn, còn có vụn đá đâm vào thịt.

Khương Minh Chi nắm đầu ngón tay Lộ Khiêm kéo về phía cô, sau đó bẻ tâm bông thuốc đỏ.

Chất lỏng thuốc đỏ màu nâu chậm rãi thấm vào đầu tâm bông.

Khương Minh Chi: “Cái đó, sẽ có chút đau, anh nhịn một chút.”

Lộ Khiêm cúi đầu nhìn hàng mi dày như rẻ quạt của cô, còn có chiếc mũi thanh tú, đáp: “Được.”

Khương Minh Chi cẩn thận dùng tăm bông sát trùng vết trầy, lau những vụn đá kia.

Cô liên tiếp bẻ vài tăm bông cuối cùng mới xử lý xong, nam nhân vẫn luôn im lặng, để cô xử lý vết thương.

Khương Minh Chi rửa sạch miệng vết thương, lại xé băng dán vào lòng bàn tay nam nhân.

Cô dùng bàn tay áp lên mu bàn tay nam nhân đè ngón cái lên miếng băng, để nó dính chặt hơn.

Khương Minh Chi vừa đè vừa nói: “Không để dính nước, qua hai ngày là tốt.”

“Được.” Sau đó cô buông tay Lộ Khiêm ra, nói: “Anh đi đi.”

Lộ Khiêm nhìn lòng bàn tay của mình có miếng dán màu trắng: “Cảm ơn em.”

Khương Minh Chi cầm theo tăm bông và băng dán rời đi.

Lộ Khiêm nhìn bóng lưng của cô, cong cong khóe môi.

..........

Tống Tinh tối nay về sớm, vừa về liền hỏi Khương Minh Chi: “Hôm nay Lộ Khiêm tới tìm cậu?”

Khương Minh Chi: “Sao cậu biết?”

Tống Tinh: “Vì lúc tớ đi ngang qua vừa vặn ở ngã ba gặp chiếc Maybach ‘nghèo cách xa ta 10m nếu không ngươi đền không nổi’ vụt qua.”

Khương Minh Chi: “.......”

Tống Tinh gặm quả táo đã rửa sạch: “Cậu thật sự muốn ly hôn với anh ta.”

Khương Minh Chi vừa nghe thấy đề tài này, yếu ớt nằm trên sô pha “Ừ” một tiếng.

Mặc dù cô đã ký tên, những thứ khác không cần xen vào, nhưng luật sư nói nhanh nhất cũng phải ba bốn tháng.

Khương Minh Chi có ảo giác chuyện ly hôn này thật bình tĩnh.

Tống Tinh rùm rụp cắn quả táo: “Ly thì ly đi.”

“Chỉ là cậu có nghĩ tới sau khi ly hôn nói thế nào với fan không, nói chia tay sao, mới vừa công khai yêu nhau mấy tháng liền chia tay, fans thậm chí chỉ thấy mỗi bàn tay còn lại không có gì hết. Đây gọi là gì nhỉ, cái này gọi là yêu nhau chỉ là tạm thời, độc thân mới là vĩnh hằng, người cô đơn không thể ngã được.”

Khương Minh Chi: “........”

“Cậu không ế sao?” Khương Minh Chi không phục hỏi lại. Cô tốt xấu gì cũng đã từng kết hôn.

Tống Tinh lắc đầu: “Tớ cũng không phải minh tinh, độc thân phải chịu khổ bị toàn mạng cười.”

Khương Minh Chi đen mặt.

“Cậu đi chỗ khác đi.” Cô hầm hừ đá dép Tống Tinh, tỏ vẻ vô lương tâm.

Rốt cuộc Tống Tinh được Khương Trường Nguyên mời ở lại để chia sẻ với Khương Minh Chi tâm trạng đang không tốt.

Tống Tinh ném cùi táo xuống, cười hì hì đổi chỗ khác, ngồi lên tay vịn ghế sô pha, thân mật kéo tay Khương Minh Chi, đổi giọng: “Tiểu chi chi, minh tinh, đỉnh lưu.”

Khương Minh Chi vừa nghe cô đổi giọng điệu biết là có việc: “Làm gì?”

Tống Tinh: “Dàn hợp xướng của bà ngoại tớ lại muốn biểu diễn.”

“Dù sao mấy ngày này cậu không có việc gì, cùng tớ đi giúp đi.”

Tống Tinh bây giờ đang bí mật làm ở ban nhạc, cái đó không chỉ cần ngầu mà thực sự phải có tế bào âm nhạc.

Bà ngoại Tống Tinh trước kia là giáo viên ở học viện âm nhạc, chuyên hát nhạc dân tộc, thập niên 70-80 có nhiều dịp quan trọng cần lên sân khấu biểu diễn ca hát, còn phải diễn ca kịch, cũng trong một lần diễn xuất gặp được ông ngoại Tống Tinh lúc ấy ngồi dưới xem bà hát, bà ngoại Tống Tinh sau khi về hưu thành lập một đoàn hợp xướng, thành viên là các người già về hưu trong đại viện, ông nội Khương Minh Chi trước kia cũng ở trong đoàn hợp xướng, chỉ là mấy năm nay tuổi cao nên không hát nữa.

Đoàn hợp xướng vẫn rất nhộn nhịp, mỗi năm sẽ tổ chức một buổi biểu diễn hội báo không công khai, người xem đều là tiểu bối trong nhà, giống như bác Khương Minh Chi.

Thời điểm Khương Minh Chi học trung học cũng ở trong buổi biểu diễn hội báo của đoàn hợp xướng nhảy múa ca hát, chỉ là mấy năm gần đây cô bận đóng phim nên không nghỉ được.

Gần đây Hàn Cần đẩy lịch trình của cô nên trống.

Khương Minh Chi rút tay Tống Tinh ra: “Sao cậu không để anh em trong ban nhạc đi hỗ trợ?”

Tống Tinh: “Cậu muốn để tớ đem mấy người đủ sắc màu dây xích kêu leng keng khảo nghiệm trái tim chịu đựng của người già sao?”

“Cậu không thấy gần đây tớ nhuộm tóc lại sao?”

Khương Minh Chi cười cười: “Được rồi.”

..............

Nói là hỗ trợ, kỳ thực là giúp diễn tập.

Biểu diễn hội báo vẫn dùng khán phòng nhỏ xinh đẹp được mấy chục năm trải qua mấy lần tu sửa.

Người già đôi khi làm việc còn chuyên tâm hơn, hơn nữa trình độ văn hóa của các thành viên đoàn hợp xướng rất tốt, nên làm rất chuyên nghiệp, thậm chí còn chia giọng khác nhau.

Tống Tinh hỗ trợ đánh nhạc đệm, Khương Minh Chi đặc biệt gọi stylist và chuyên viên trang điểm trong studio của mình tới, để trao đổi với bà ngoại Tống Tinh coi bọn họ muốn hóa trang và mặc trang phục thế nào khi biểu diễn.

Mặc dù trước đó đã có trang phục biểu diễn, nhưng so với đoàn đội trang phục của một ngôi sao thì rất khác nhau, nhóm bà lão tuổi đã lớn nhưng vẫn rất yêu cái đẹp, biết bây giờ cháu gái minh tinh của Khương gia an bài nên rất cao hứng.

Trong khán phòng nhỏ, bà ngoại Tống Tinh đứng trước microphone hát dẫn.

Vừa mở miệng khiến Khương Minh Chi dưới khán đài nổi cả da gà.

Cô đã tham gia rất nhiều buổi tiệc, đủ loại idol và ca sĩ hát đều đã nghe qua, nhưng hôm nay nghe bà ngoại Tống Tinh mở miệng, vẫn không nhịn được ngầm tán thưởng trong lòng.

Đã ngoài 70, giọng hát vẫn như cũ lảnh lót cao vυ"t. Ca sĩ các bà ở thời đại đó đều có giọng hát độc đáo, nghe tiếng bà hát, nhắm mắt lại cảm tưởng như làm người nghe chìm vào cảnh sắc bà hát, một con sông lớn cuồn cuộn sóng.

Khương Minh Chi ngồi dưới khán đài lật xem danh sách chương trình.

Biểu diễn hội báo áo tổng cộng mười bài hát, các bài được chọn là “Phương đông đỏ” “Bùn sông phương nam” “Cánh đồng hy vọng” quen thuộc với mọi người và được thế hệ lớn tuổi thích.

Khương Minh Chi ngâm nga theo tiếng hát trên sân khấu khi xem danh sách tiết mục.

Sau khi hát xong bài hát cuối, buổi tập hôm nay kết thúc.

Nhóm các cụ ông cụ bà vào hậu trường để thiết kế trang phục đo kích cỡ.

Tống Tinh hạ đàn piano xuống nhảy tới, nhìn thấy hai trợ lý của stylist theo vào hậu trường: “Dùng bao nhiêu tiền cậu nhớ nha để trả lại.”

Đoàn hợp xướng được thành lập để có việc làm cho người già về hưu, các gia đình luôn chủ động đóng góp vào nên không bao giờ thiếu ngân sách.

Khương Minh Chi buông danh sách tiết mục xuống: “Tốt xấu gì ông nội của tớ cũng từng là thành viên của đoàn, cống hiến một chút cũng không được.”

“Tớ cũng không thiếu chút tiền đó?”

Tống Tinh bật cười ôm Khương Minh Chi: “Phú bà, cầu bao dưỡng.”

Khương Minh Chi chụp toàn cảnh sân khấu bằng điện thoại, nghiêm túc đáp: “Tớ chỉ bao dưỡng người dưới 20 tuổi, cậu quá lớn rồi.”

Khương Minh Chi phóng to bức ảnh vừa rồi: “Được rồi, đến lúc đó thêm chút đèn vào là ổn.”

Tống Tinh: “OK.”

........

Lộ thị tổng bộ Bắc Kinh, Trần Trung gõ cửa vào văn phòng.

Khương gia đã chính thức ủy thác luật sư ở Mỹ đệ đơn ly hôn lên tòa án.

Lộ Khiêm nghe xong nhắm mắt, “Ừ” một tiếng.

Khương Trường Nguyên giữ vững thái độ, không tiến thêm một bước đề xuất phân chia tài sản, nhưng cũng không chịu lùi bước.

Trần Trung báo cáo tiếp: “Phu nhân gần đây giúp Tống tiểu thư cũng nhau tập diễn ở đoàn hợp xướng, để stylist và chuyên viên trang điểm studio của cô ấy tới giúp.”

“Là bà ngoại tiểu thư Tống Tinh tổ chức đoàn hợp xướng, thành viên là các người già đã về hưu.”

“Thời gian biểu diễn chính thức là cuối tuần này, không công khai, người xem đều là người nhà, đây là danh sách tiết mục.”

Trần Trung đưa danh sách tiết mục cho Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm cầm lấy nhìn thử.

Trần Trung: “Nếu ngài muốn tới, tôi sẽ chuẩn bị.”