Chương 54: Tay trái

Khương Minh Sùng, Khương Minh Chi còn có ông nội ba người cùng nhau về nhà.

Khán phòng cách ninh định Tây viện không xa, đi bộ khoản mười phút.

Bọn họ cơ bản là người cuối cùng rời khỏi, Khương Minh Chi nắm tay ông nội ra khỏi ngưỡng cửa, vừa mới ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy bên ngoài có người chờ.

Khương Minh Chi dừng lại, nhìn nam nhân trước mặt.

Cô không phải nói Lộ Khiêm đi nhanh rồi sao.

Khương Minh Sùng cũng thấy người đứng chờ ngoài cửa.

Hai người đã từng gặp một lần trong thang máy ở Tử Duyệt Tinh Hà. Khi đó anh mơ hồ cảm thấy, quần áo trên người đàn ông này cũng cùng phong cách với đồ trong phòng để quần áo của Khương Minh Chi.

Khương Minh Sùng khó chịu vì sơ sẩy lúc đó của mình.

“Lộ tiên sinh.” Anh một lần nữa nhìn Lộ Khiêm, mở miệng chào hỏi.

Ông nội cũng dừng lại, từ phản ứng của hai anh em cùng với câu nói khách khí “Lộ tiên sinh”, đoán ra nam nhân đối diện là ai.

Khương Minh Chi đành phải căng da đầu đi lên: “Anh tới đây làm gì.”

.............

Lộ Khiêm hôm nay không chỉ muốn tới tìm Khương Minh Chi, mặc dù Khương Minh Chi nghĩ rằng anh tới đây tìm cô, chương trình vừa kết thúc liền xua đuổi anh ra ngoài.

Khương Minh Sùng và ông nội sau khi việc kết hôn bí mật của Khương Minh Chi bị bại lộ cũng chưa từng tiếp xúc với Lộ Khiêm.

Hôm nay nếu tìm tới đây, hẳn là có một số việc muốn giáp mặt trò chuyện với mọi người.

Lộ Khiêm vào cửa nhà Khương gia, anh mang theo lễ vật, nhưng Khương Minh Sùng không để anh cầm vào.

Khương Minh Chi nhận lệnh chỉ cần ở trong phòng không cần ra ngoài, dưới lầu Lộ Khiêm và Khương Minh Sùng còn có ông nội ba người nói chuyện.

Khương Minh Chi ở trong phòng đi qua đi lại, không biết Lộ Khiêm nói gì dưới đó.

Ông nội lớn tuổi nhưng không hồ đồ, tai thính mắt tinh, thân thể vẫn tốt, mọi việc đều rõ ràng, tính tình cứng nhắc quật cường, ngoan cố không ai bằng.

Có lẽ người cùng thời bọn họ đến tuổi này đều quật cường như vậy, ông nội mười lăm tuổi liền bị ông cố đưa đi Triều Tiên, không ai biết ông là con của ai, nước sông Áp Lục Giang lạnh băng thấu xương, bọn họ chỉ mặc quần áo đơn bạc đi qua, có người đông cứng đến mức lỗ tai ngón chân chạm vào liền rớt, nhiều người như thế nhưng không một ai chịu lùi bước, vĩnh viễn không lùi bước.

Khương Minh Chi khi còn nhỏ nghe ông nội nói cảm thấy thật lạ, đầu ngón chân như thế sao có thể chạm vào liền rớt được, sau này mới biết ở nhiệt độ lạnh như vậy, đó không phải lời nói dối khoa trương.

Khương Minh Chi biết bác cả có thể nói cùng Lộ Khiêm vài câu, nhưng với ông nội, ông yêu thương con cháu là thật, nhưng có một số việc rất bướng bỉnh và cố chấp cũng là thật.

Khương Minh Chi vẫn chờ đến khi bác cả nghe tin trở về, đèn đường đầu hẻm bắt đầu sáng.

Cô đứng ngồi không yên.

Dưới lầu không có âm thanh cãi nhau, cảnh Khương Minh Chi tưởng tượng Lộ Khiêm làm ông nội tức quá ném đồ vật dường như cũng không phát sinh.

Nhưng càng im lặng, cô càng bất an.

Lộ Khiêm không phải đại tư bản độc ác. Khương Minh Chi thầm nghĩ trong lòng.

Cô có thể lao ra ngăn trước mặt Lộ Khiêm nói con thật sự thích anh ấy dù mọi người phản đối cũng vô ích.

Không được. Phụ nữ Khương gia không thể không có tiền đồ như vậy.

Như vậy cũng chỉ làm người khác coi thường.

Khương Minh Chi vẫn chờ, tâm không thể nào tĩnh được, đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Khương Minh Sùng ngoài cửa nói với cô: “Xuống lầu ăn cơm.”

Khương Minh Chi lập tức chạy ra khỏi phòng, lại phát hiện Lộ Khiêm đã đi rồi.

Dì đang bận rộn trong phòng ăn.

Giống như hôm nay chưa từng xảy ra việc gì, nam nhân kia cũng chưa từng tới.

Bọn họ không nhận lễ vật, cũng không gọi anh lại ăn cơm.

Khương Minh Chi bước xuống từng bước, giọng nói rầu rĩ: “Bác, ông nội.”

Khương Trường Nguyên nhìn Khương Minh Chi trạng thái chán nản, nhớ tới ngày đó theo dõi, dáng vẻ cô cầm đồ chạy ra cẩn thận băng bó cho nam nhân.

“Ăn cơm trước đi.” Khương Trường Nguyên mở miệng.

Khương Minh Chi rất muốn hỏi mọi người rốt cuộc nói chuyện gì, cuối cùng mọi người nói thế nào, nhưng cô không hỏi ra lời.

Đồ ăn tối nay rất phong phú, dì làm món Khương Minh Chi thích nhất cá quế chiên xù, nhưng dường như không ai có tâm trạng thưởng thức, đồ ăn còn nguyên, cũng không ai chủ động rời nhà ăn trước.

Ông nội ngồi một mình trên sô pha, chống gậy xuống, ánh mắt xa xăm, tựa như nhớ lại hồi ức.

Khương Minh Chi nhỏ giọng gọi: “Ông nội.”

Khương Trường Nguyên biết hiện tại tâm trạng Khương Minh Chi như thế nào.

Ông trực tiếp không kéo xuống (tâm trạng) nữa, cuối cùng mở miệng, nhìn Khương Minh Chi nói: “Chuyện hôn nhân bên Mỹ kia phải ly, đây là chuyện không thể thương lượng được.”

“Bác!” Khương Minh Chi nghe xong lập tức kêu một tiếng, môi khẽ mở, đối với thảo luận một buổi chiều của bọn họ, có lẽ Lộ Khiêm cũng đồng ý với kết quả này.

Cô không khỏi lùi về sau một bước.

Sau đó Khương Trường Nguyên khẩu khí nặng nề, nói tiếp: “Còn lại việc khác, tự con làm chủ, chúng ta không phản đối, cũng không nhúng tay.”

Khương Minh Chi sau khi nghe mấy lời này bỗng ngẩn người: “Hả?”

Cô đem ánh mắt hướng về ông nội ngồi trên sô pha, ông nội vẫn còn suy tư xuất thần.

Khương Minh Chi hoảng hốt tiêu hóa nội dung trong lời nói của bác cả.

Ý có phải là trước đây chính con chủ trương, xúc động tùy hứng đăng ký kết hôn ở nước ngoài cần phải kết thúc, nhưng sau này con muốn cùng người kia thế nào, muốn ở hay không ở lại với hắn, chúng ta sẽ không phản đối, cũng không nhúng tay?

Lúc này, không phản đối đã là sự ngầm đồng ý lớn nhất.

Khương Minh Chi khϊếp sợ không thôi, cho rằng mình nghe nhầm, Cô mờ mịt quay đầu lại nhìn về phía Khương Minh Sùng tìm đáp án, Khương Minh Sùng vẫn giữ vẻ mặt như thường, rõ ràng cô vừa rồi không nghe nhầm.

“Ăn cơm đi.”

>>>

Khương Minh Chi ăn bữa cơm trong tinh thần hoảng hốt, không nghĩ tới kết quả cuối cùng vậy mà thành thế này, cô đột nhiên cực kỳ tò mò nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhưng đối mặt với người nhà trên bàn cơm, Khương Minh Chi ngại mở miệng.

Đêm đó, Khương Minh Chi cầm điện thoại, nhìn giao diện trò chuyện của cô và Lộ Khiêm, trong lòng vẫn ngứa ngáy vì tò mò, chẳng qua lăn qua lộn lại do dự một hồi, vẫn là không nhắn tin hỏi.

Dựa vào đâu cô phải chủ động nhắn tin trước với Lộ Khiêm, rõ ràng là Lộ Khiêm làm sai chứ không phải cô, bà xã khóc thành dáng vẻ vậy cũng không biết dỗ, còn nói cái gì khóc là vô dụng.

Không quỳ xuống nhận sai thì không thể nhận được sự tha thứ của người vợ nổi tiếng xinh đẹp lại giàu có này.

Hừ. Khương Minh Chi nhìn avatar WeChat của Lộ Khiêm phồng mũi, dứt khoát đổi tên ghi chú của anh thành “Ly hôn-ing”

Nữ minh tinh đang cùng anh ly hôn đó.

Khương Minh Chi sửa ghi chú xong thoát khỏi giao diện trò chuyện của hai người, group phòng làm việc và Hàn Cần đều có tin nhắn mới.

Hàn Cần uyển chuyển hỏi cô nghỉ ngơi tốt chưa, có thể tiếp tục công việc được chưa.

Cô ấy nhận ra tình trạng hôn nhân của Khương Minh Chi và Lộ Khiêm tựa hồ đang xảy ra vấn đề, lại quanh co lòng vòng nói: [Gần đây miếng đất phía nam kia Lộ thị thật rất có quyết đoán]

[Bản tin kinh tế tài chính nói chưa đủ còn khen đến mục giải trí, mấy tài khoản tiếp thị tung tin về nhị công tử Lộ thị hiện đang ở Bắc Kinh đã biến mất một cách thần bí, Herbert hunter không phải chỉ có ở Cảng Thành thôi sao, bây giờ bên này trên mạng cũng đã thêm mắm dặm muối điên cuồng phổ cập khoa học, mỗi người đều vào vòng sinh vật fan này điên cuồng nhảy nhót, hiện tại Lộ tổng siêu thoại tiếp ứng cũng đã có.]

Hàn Cần nói một tràng, cuối cùng mới hỏi:

[Em và Lộ tổng.... hiện tại thế nào?]

Khương Minh Chi nhìn tin Lộ Khiêm đã có siêu thoại biểu tình như ông già ngồi trên tàu điện ngầm coi điện thoại, tìm qua Weibo quả nhiên thấy siêu thoại “Lộ Khiêm”, cũng may không nhiều fans, còn không bằng số lẻ của cô.

Khương Minh Chi thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng đáp: [Đang chuẩn bị ly hôn ~]

Hàn Cần: [?]

Cô khϊếp sợ nhìn Khương Minh Chi đang ly hôn còn thêm “~” bán manh trong tin nhắn.

Khương Minh Chi chống cằm, đầu ngón tay gõ gõ má: [Có thể bắt đầu làm việc.]

....................

Từ sau khi công khai yêu đương Khương Minh Chi không xuất hiện, cũng không công khai lịch trình làm việc của mình, không ít người cảm thấy nhất định là cô ế lâu quá, vất vả lắm mới có một lần yêu, hiện tại vẫn đắm chìm trong thế giới hai người với bạn trai.

Siêu thoại fans Khương Minh Chi vốn dĩ cao hứng vì vương độc thân vạn năm rốt cuộc cũng tìm thấy bạn trai, kết quả mọi người phát hiện sau khi cô có bạn trai thì không làm việc nữa, dần dần nổi lên phê bình kín đáo.

Fans giống như phụ huynh binh vực người nhà mình, không bao giờ trách thần tượng của mình, chỉ biết đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên một người khác:

[@Khương Minh Chi, Chi bảo ơi, yêu đương tất nhiên là cần, nhưng công việc cũng rất quan trọng đúng không? Con xem con bao lâu rồi chưa làm việc ô ô ô ô]

[ô ô ô ô Minh Chi bảo bảo khi nào làm việc tiếp]

[Cái người tên H nào đó cũng quá không biết điều đi, không biết bạn gái mình là ngôi sao sao, chỉ biết kéo chân sự nghiệp của cô ấy mất]

[Không có điểm tự giác, đừng để tôi biết hắn là ai]

[cơm mềm tiểu bạch kiểm hetui!]

Khương Minh Chi nhìn nam nhân tên H trong miệng fans ở siêu thoại, bỗng nhiên cảm thấy có chút sảng khoái.

Tâm tình vui vẻ, cô đột nhiên online, đăng ảnh selfie trước gương mình đắp mặt nạ hài hước tối qua, kèm dòng chữ “làm việc ~”.

#Khương Minh Chi selfie trước gương hài hước# bước lên hot search.

Vốn dĩ fans còn ở siêu thoại lải nhải lập tức online:

[a a a a ma quỷ ngươi còn biết trở về!]

[Tôi còn tưởng cô đã bị dã nam nhân nào đó câu mất không cần chúng tôi nữa, rơi lệ.jpg]

[Minh Chi bảo bảo đáp ứng chúng ta nói chuyện yêu đương phải cần phấn đấu sự nghiệp giới giải trí cho tốt đã, còn nhiều người đuổi sau con đó.]

[ đẹp muốn chết đẹp muốn chết đẹp muốn chết]

[Khuôn mặt này cũng nhỏ quá đi]

...................

Tử Duyệt Tinh Hà, điện thoại Lộ Khiêm là bức ảnh hot search selfie của Khương Minh Chi.

Cô đứng trước gương mặt bộ đồ ngủ thắt nơ con bướm màu vàng nhạt, tóc búi thành hình tròn, trên mặt bôi mặt nạ bùn trắng, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế, một tay cầm điện thoại, một tay so chuột.

Khuôn mặt cô cô so với chiếc plus trong tay lớn hơn không bao nhiêu.

Lộ Khiêm nhìn bức ảnh selfie này hơi gợn khóe môi, ấn tải xuống.

Anh đứng trước bồn rửa tay, rửa sạch tay, sau đó nhìn lòng tay trái của mình.

Cuối cùng cũng bung vảy hết, không nhìn ra được dấu vết bị thương.

Lộ Khiêm dùng điện thoại chụp một tấm, gửi cho Khương Minh Chi.

[Đã tốt.]

........

Bên kia, Khương Minh Chi nhận được WeChat Lộ Khiêm chủ động nhắn.

Tống Tinh đang dọn đồ, nhìn tâm trạng của Khương Minh Chi hôm nay chủ động đăng Weibo, rõ ràng không cần cô bồi nữa.

Cô cầm áo ngủ đi ngang qua, thuận tiện liếc mắt nhìn vào điện thoại của Khương Minh Chi một cái.

Khương Minh Chi yên lặng nhìn WeChat, giao diện trò chuyện là một bức ảnh.

Bức ảnh là bàn tay trái của người đàn ông, đều đặn thon dài.

Không cần nghĩ cũng biết là Lộ Khiêm gửi.

Chỉ là Tống Tinh nhìn hành vi này cảm thấy khó hiểu: “Lộ Khiêm gửi ảnh tay cho cậu làm gì.”

“Nói cho cậu biết đêm nay cậu không ở đó anh ta dùng tay trái?” (ý là dùng tay để thỏa mãn tạm thời đó)

Khương Minh Chi: “......”