Chương 63: Phu nhân

Tiệc rượu của Cao tổng tập đoàn Cảnh hằng được định vào cuối tháng, địa điểm ở biệt thự tư nhân ngoại ô thành phố của ông.

Cao lão gia tử nửa đời kinh doanh nên mặt mũi không nhỏ, nghe nói tiệc rượu lần này tập trung toàn những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, cơ hồ đều là nhân vật trung tâm ở Bắc Kinh. Con trai cao lão gia tử mới đi du học trở về, tiệc rượu lần này cũng vì lót đường cho ái tử sắp vào tập đoàn của ông.

Trần Trung từ sớm đã mang theo người đến Tử Duyệt Tinh Hà, ông mang theo vài vệ sĩ đứng giữ trước cửa, vất vả lắm mới nghe tiếng thấy bước chân nghĩ người bên trong sắp ra, kết quả lại loáng thoáng nghe tiếng hờn dỗi ngọt lịm.

“Anh nói coi đôi này đẹp hay đôi này đẹp.”

“Đôi này.”

“Nhưng đôi này cao như vậy mang cả đêm sẽ mỏi lắm.”

......

“Vẫn là đôi này đi, nếu mỏi quá thì anh ôm em.”

“Ai da, không phải ôm như vậy! A!”

Sau đó tiếng hờn dỗi im bặt, không khí dần dần yên tĩnh.

Người bên trong còn chưa đi ra.

Trần Trung lặng lẽ thở dài, sau đó liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh.

Sự thật chứng minh vệ sĩ của Lộ gia được đào tạo rất tốt, ở thời điểm này cũng có thể duy trì biểu tình mặt than của mình.

Trần Trung lại cúi đầu lướt nhìn đồng hồ, không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.

Đôi vợ chồng có hứng muốn làm cái kia, cũng đúng, chỉ là bây giờ phải ra khỏi cửa, trang điểm gì đó phải làm tốt, vạn nhất nếu như... ừ...

Rốt cuộc còn muốn đi hay không.

Cũng may mười mấy phút sau, cuối cùng cánh cửa trước mặt ông cũng mở ra.

Trong lòng Trần Trung thở phào một hơi.

Khương Minh Chi đang kiểm tra kĩ lưỡng coi còn vết môi trên người Lộ Khiêm không, xác định không lưu lại vết môi mới an tâm quay đầu lại, thấy vệ sĩ mặt than đứng ngay ngắn chờ ngoài cửa, còn có Trần Trung ở đó.

Khương Minh Chi: “....”

Trần Trung đảo mắt qua nhìn Khương Minh Chi đã mờ đi son môi, sau đó gật đầu như không có gì xảy ra: “Xe đã chuẩn bị xong.”

Cho đến khi hai người ngồi lên xe, Khương Minh Chi lại nhịn không được xoay mặt Lộ Khiêm lại kiểm tra, còn lấy khăn ướt muốn lau mặt anh.

Ánh mắt Lộ Khiêm dừng trên môi Khương Minh Chi, bỗng nhiên cười cười.

Khương Minh Chi: “Anh cười cái gì?”

Lộ Khiêm: “Bà Lộ chỉ kiểm tra anh thôi sao?”

Khương Minh Chi nghe xong lông mày nhíu lại, phát hiện ánh mắt Lộ Khiêm dừng trên môi cô.

Cô chợt nhận ra gì đó, móc cái gương nhỏ từ trong túi ra.

Sau đó Khương Minh Chi nhớ tới ánh mắt lúc nãy Trần Trung nhìn cô.

Đã tê liệt.

.............

Hoàng hôn dần dần buông xuống chân trời, một chiếc siêu xe khiêm tốn tiến vào khu biệt thự ngoại ô thành phố.

Khương Minh Chi hôm nay mặc một chiếc váy cổ yếm dài màu đỏ, đường cắt lưu loát phát họa dáng người hoàn hảo, mái tóc đen bồng bềnh vén sang một bên, với chiếc túi xách tay cầm ngọc trai, cả người phảng phất như bao phủ bởi filter ánh sáng retro nhu hòa.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, xe đang dần tiến vào biệt thự Cao gia.

Người hầu đã cung kính chờ ngoài cổng lớn, ánh đèn biệt thự phát ra rực rỡ.

Khương Minh Chi quay đầu lại nhìn Lộ Khiêm kế bên.

Để hợp với trang phục của cô, nên anh cố ý thắt dây cà vạt đỏ sẫm.

Sau đó Khương Minh Chi phồng má.

Bà Lộ hôm nay bồi chồng tham gia tiệc rượu.

Xe dừng trước cổng biệt thự, phục vụ tới kéo cửa xe cho khách.

Khương Minh Chi một tay cầm túi xách một tay khoác tay Lộ Khiêm, bước lên thảm đỏ bậc thang mềm mại.

Lúc hai người tới đã không còn sớm, cửa mở ra, các khách mời đang trò chuyện vui vẻ với nhau.

Tiệc rượu không phải lên thảm đỏ, mỗi khách mời đều phải tỏa sáng trên sân khấu, Lộ Khiêm và Khương Minh Chi tương đối khiêm tốn, cầm champagne, đi tới chỗ chủ nhân bữa tiệc.

Tối nay Cao lão gia tử đối với sự xuất hiện của Lộ Khiêm rất cao hứng, ông cùng thế hệ với Lộ Hằng Vinh, đương nhiên cũng biết bản tính của nhị công tử Lộ gia xưa nay, lần này Lộ thị dời trọng tâm tới Bắc Kinh, đích xác chỉ có Lộ Khiêm là có thể ngồi vững ở vị trí đó.

Sau khi Cao lão gia tử thấy bên người Lộ Khiêm có phụ nữ ông có chút kinh ngạc. Cao lão gia tử không biết Khương Minh Chi, nhưng Cao công tử vừa mới du học trở về, liếc mắt một cái liền nhận ra người bên cạnh Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm gật đầu rất tự nhiên giới thiệu: “Phu nhân của tôi.”

Khương Minh Chi khi Lộ Khiêm nói cô là phu nhân không khỏi nắm chặt cánh tay Lộ Khiêm hơn, sau đó gật đầu mỉm cười: “Cao tổng, Cao công tử.”

...............

Khi Khương Minh Chi kéo Lộ Khiêm ra khỏi chỗ Cao lão gia tử, cô nhận được không ít ánh mắt dồn về phía mình.

Lộ Khiêm hiếm khi công khai lộ diện ở Bắc Kinh, có người chỉ biết Khương Minh Chi không biết người đàn ông kế bên cô, vì vậy cúi đầu hỏi thầm bạn bè kế bên, vốn dĩ muốn hỏi sao Khương Minh Chi lại ở chỗ này, kết quả sau khi biết người đàn ông bị cô kéo là ai, lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng được mà nhìn qua lần nữa.

Khương Minh Chi đón nhận những ánh mắt đó ưỡn ngực, cảm thấy hiện tại trên người mình dán năm chữ phát sáng to đùng-

“Bạn gái Lộ Khiêm.”

Rốt cuộc mọi người không nghĩ ra rằng hai người đã kết hôn, bạn gái là thân phận thích hợp nhất. Còn nữa, nếu đổi thành người đàn ông khác đại khái cô sẽ bị cho là bình hoa tùy tiện mang đến, nhưng người đàn ông kế bên là Lộ Khiêm, anh chưa bao giờ mang bình hoa, là người khác phái có thể đứng bên cạnh anh, trừ bỏ bạn gái còn lại không có thân phận khác.

Khương Minh Chi nghĩ đến đây không hiểu sao cảm thấy có chút vui vẻ.

Hai quản lý cấp cao của Lộ thị tối nay cũng được mời, dẫn đầu đi tới chỗ đây.

Hai người khi thấy người bên cạnh Lộ Khiêm là Khương Minh Chi không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhớ tới cuộc họp video ngày đó giọng nói mềm mại kêu “Chồng ơi em tới lấy chút đồ”, người mặc áo ngủ thắt nơ con bướm lướt qua sau lưng Lộ Khiêm.

Qủa nhiên là cô.

Vì vậy cả hai rất tự nhiên cúi đầu chào hỏi, khi đối mặt với Khương Minh Chi, không cần giới thiệu liền chủ động mở miệng: “Phu nhân.”

Khương Minh Chi đang dán nhãn “bạn gái Lộ Khiêm”: “?”

Cô tức khắc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lộ Khiêm bên cạnh, nhưng Lộ Khiêm tỏ vẻ thực bình thường, anh biết rất rõ khả năng để ý xung quanh của cấp dưới nhà mình.

Sau khi biết người đàn ông mà Khương Minh Chi kéo đi là Lộ Khiêm, nhị công tử Lộ gia mới nhậm chức ở Bắc Kinh, người nịnh hót ăn uống xung quanh ngày càng nhiều lên.

Bất quá trừ hai cấp dưới ăn dưa ở cuộc họp video lần trước, còn lại mọi người đều tự động đem Khương Minh Chi nhập vào vị trí bạn gái, bên ngoài tươi cười lịch sự, trong lòng âm thầm líu lưỡi nghĩ thủ đoạn thật lợi hại, một tiếng một tiếng gọi “Khương tiểu thư”.

Khương Minh Chi có chút mệt mỏi khi đứng trên giày cao gót nên kiếm cớ đi toilet để chuồn đi.

..........

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, biệt thự vốn đang yên tĩnh lại có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên ngoài.

Đây không phải là khách quý tới cuối cùng gì đó, mà là trên đường Tần Thiệu Khải có chút chậm trễ, lúc này mới khoan thai tới muộn. Phí Âm vừa xuống xe liền khoát tay Tần Thiệu Khải.

Cô cứ nghĩ lần này Tần Thiệu Khải sẽ giống như những lần xã giao trước mang cô theo, lại không nghĩ Tần Thiệu Khải ngay từ đầu đã không muốn mang cô đi.

Hôm nay tiệc rượu của nhà họ Cao, người mang đi chỉ có thể là phu nhân chính quy hoặc bạn gái, vô dụng hơn là thư ký hoặc trợ lý quang minh chính đại bên cạnh.

Cũng mau đống bạn gái của Tần Thiệu Khải không có ai là chính quy, thư ký trợ lý bên người phàm là xinh đẹp đều có mối quan hệ không rõ ràng, vậy nên không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của cô, mới miễn cưỡng mang cô tới đây.

Tần Thiệu Khải liếc mắt một cái nhìn Phí Âm đang khoác tay hắn, không nói gì.

Tần gia tuy không thể so với Cao gia và Lộ gia, nhưng ở Bắc Kinh này cũng coi như là nhân tài phát triển nhanh mới xuất hiện mấy năm gần đây, nếu không lúc Lộ Khiêm mới tới Bắc Kinh khi những người khác còn ngo ngoe rục rịch liền chủ động ra tay trước, chỉ tiếc nhị công tử Lộ gia không khác chút gì trong lời đồn, việc làm ăn không thành được.

Sau khi Tần Thiệu Khải xuất hiện, không ít người nhận ra hắn, một tiếng một tiếng gọi “Tần tổng”.

Phí Âm đi kế bên Tần Thiệu Khải, nghe những lợi khen tặng đó, biết lần này mình năn nỉ ỉ ôi là không uổng công.

Hai người dạo qua một vòng nhỏ, Phí Âm bỗng thấy Lộ Khiêm ở trung tâm.

Tần Thiệu Khải đương nhiên cũng nhìn thấy Lộ Khiêm, lúc này người đang nói chuyện cùng Lộ Khiêm là công tử Cao gia.

Tần Thiệu Khải tính toán chờ lát nữa đi tới gặp mặt Lộ Khiêm, tuy lần trước ở An hội sở đàm phán thất bại, nhưng vị nhị công tử Lộ thị này về sau cần phải cúi đầu nịnh hót. Dù sao bất động sản Đức Thân của Lộ thị dời trọng tâm sang đại lục, không biết nhiều ít thế nào cũng cần người hợp tác cung ứng.

Tần Thiệu Khải trong lòng nảy sinh ý nghĩ, Phí Âm lại nhận ra kế bên Lộ Khiêm không có ai.

Giống những lần trước anh không mang theo bạn nữ, mặc dù trường hợp này yêu cầu mang theo bạn nữ. Người khác thì phải mang theo, nhưng anh là Lộ Khiêm, anh không cần làm điều đó.

Phí Âm thu hồi tầm mắt, nhấp một ngụm champagne.

Cô sẽ không tự mình đa tình đi tới chỗ Lộ Khiêm, cái loại thương nhân Hồng Kông lột da uống máu này không dễ sống chung, đến lúc đó nói không chừng một xu còn chưa kiếm được xương cốt lại bị ăn đến không còn gì. Cô có thể ôm chặt trên cây cổ thụ Tần Thiệu Khải này là đủ rồi, tuy rằng không thể bò lên vị trí Tần phu nhân, nhưng Tần Thiệu Khải ra tay còn tính là hào phóng, tuy có chút so đo nhưng cũng cho tiền dưỡng cô, về sau có chia tay cô cũng không thiệt.

Phí Âm kéo cánh tay Tần Thiệu Khải đi vào bên trong, cô thấy khu điểm tâm bên kia, chợt dừng bước chân lại.

Tần Thiệu Khải: “Cái gì vậy?”

Phí Âm không nghĩ tới mình vậy mà thấy Khương Minh Chi ở chỗ này.

Cô mặc một chiếc váy đỏ, trong tay cầm ly bánh kem ăn từng miếng nhỏ.

Tần Thiệu Khải cũng theo tầm mắt Phí Âm nhìn qua.

Hắn biết đó là Khương Minh Chi, đối tượng mà Phí Âm mỗi ngày cắn răng nghiến lợi muốn thay thế. Hắn cho Phí Âm đóng bộ “Linh lung kết”, chính vì Khương Minh Chi, Phí Âm nhất quyết chọn Tô Ngạn làm nam chủ, kết quả hiện tại con mẹ nó đổi nam chủ phải quay bổ sung làm tốn biết bao nhiêu tiền.

Tần Thiệu Khải vốn mặc kệ tranh đấu của đám phụ nữ này, chỉ là hình như Khương Minh Chi còn sống, Phí Âm sẽ không bỏ qua, lăn lộn khắp nơi làm người ta thấy phiền.

Vậy nên Tần Thiệu Khải liếc Phí Âm bên cạnh:

“Muốn tới gặp sao?”

Phí Âm nắm chặt cánh tay Tần Thiệu Khải, giọng nói ngọt đến phát ngấy: “Cảm ơn anh yêu.” Ở đây trừ bỏ Lộ Khiêm và Cao gia, ai không cho Tần Thiệu Khải vài phần mặt mũi. Khương Minh Chi nếu là người Cao gia, bây giờ không phải trốn ở chỗ đó ăn bánh kem.

Tần Thiệu Khải tính toán hỗ trợ cho Phí Âm một lần, để cô về sau đừng lăn lộn mù quáng như vậy, vậy nên mang Phí Âm tiến về khu để điểm tâm ngọt.

...........

Khương Minh Chi vất vả lắm mới tìm được góc an tĩnh để ăn chút ít, kết quả mới ăn hai miếng bánh kem, nhìn thấy có hai người hướng đến chỗ cô, nhất thời cảm thấy câm lặng.

Nữ cười xuân phong đắc ý là Phí Âm, còn nam, đại khái là nơi phát cho Phí Âm tài nguyên tốt.

Khương Minh Chi chuẩn bị chạy lấy người, hai người lại vừa vặn chặn kín đường đi của cô.

Khương Minh Chi đổi hướng khác, Phí Âm cũng đổi hướng khác theo.

Khương Minh Chi bất đắc dĩ hít vào một hơi, nhìn Phí Âm với với vẻ mặt “cô đến tìm tôi kiểm tra cái gì”: “Phí tiểu thư, còn có vị tiên sinh này, phiền hai người không cần chặn đường.”

Phí Âm khẽ cười: “Đường ở chỗ này, dựa vào đâu là chúng tôi chắn đường của cô, mà không phải cô chắn đường chúng tôi?”

Khương Minh Chi cảm thấy nếu nói tiếp nữa sẽ mất não, cô đơn giản khoanh tay: “Cô đủ chưa?”

Phí Âm: “Tôi...”

Cô mới nói một chữ, Tần Thiệu Khải kế bên lại đột nhiên mở miệng, rõ ràng lười nghe hai nữ nhân cãi nhau, hắn lắc ly rượu vang trong tay, nói rất có thể diện: “Khương tiểu thư hôm nay là cùng vị tiên sinh nào đến?”

Khương Minh Chi liếc mắt nhìn Tần Thiệu Khải: “Liên quan gì tới anh?”

Tần Thiệu Khải thấy Khương Minh Chi người mang cô đến là ai cũng không nói được, liền không để cô vào mắt: “Như vậy đi, Khương tiểu thư xin lỗi Phí Âm thì chuyện này coi như xong.”

Khương Minh Chi nghe xong thiếu chút không phản ứng lại: “Xin lỗi?”

Cô xin lỗi cái gì?

Phí Âm thấy Tần Thiệu Khải đã lên tiếng, lập tức cười đắc ý: “Là cô chắn đường của tôi.”

Khương Minh Chi nghe xong thiếu chút ném ly bánh kem trong tay vô mặt người phụ nữ này.

“Đồ điên.” Cô trợ mắt quay người đi, Tần Thiệu Khải đột nhiên chắn trước mặt cô.

“Cô mới nói cái gì?” Tần Thiệu Khải dường như không nghĩ tới Khương Minh Chi căn bản không sợ hắn.

Khương Minh Chi lướt mắt qua hai người, nói rõ ràng: “Tôi nói đồ điên...... A!”

Khương Minh Chi bỗng thét chói tai.

Phí Âm đêm nay vốn đắc ý khi được đi theo Tần Thiệu Khải, sau khi nghe thấy Khương Minh Chi lần thứ hai nói “đồ điên”, cơ hồ mang theo tia hận ý không chút suy nghĩ liền đem ly champage trong tay hất ra ngoài để hả giận.

Khương Minh Chi theo bản năng vung tay để chắn lại.

Cô vung tay trúng vào cổ tay Phí Âm, ly rượu trong tay Phí Âm lập tức rơi xuống, “toang” một tiếng, thủy tinh bắn ra tung tóa, rượu đổ trên sàn nhà.

Đại sảnh tiệc rượu cũng không ầm ĩ, mọi người nói chuyện với nhau ngữ điệu bình thản, tiếng kèn saxophone ở phía sau cũng rất nhẹ nhàng, nên tiếng la hét và tiếng ly rượu vỡ đặc biệt rõ ràng.

Mọi người dồn mắt về nơi phát ra âm thanh.

Khương Minh Chi bị lùi về hai bước theo quán tính, hôm nay cô mang đôi giày có gót rất cao, mắt cá chân cô trẹo xuống do giữ thăng bằng.

Phí Âm cười lạnh nhìn Khương Minh Chi giữa chân chật vật.

Tần Thiệu Khải trong lòng mắng Phí Âm chỉ biết làm trò quỷ, bất quá cũng không để trong lòng, chuẩn bị xử lý như là chút chuyện nhỏ làm rớt ly là được.

Khi Lộ Khiêm bắt đầu lướt qua đám người nhìn về nơi phát ra âm thanh, một người đàn ông trung niên cách gần đó đã dẫn đầu đi tới.

Tần Thiệu Khải thấy người đàn ông trung niên chạy tới có khả năng là là người mang Khương Minh Chi tới đây, sắc mặt đơ lại, bởi vì hắn biết đây là phó tổng bất động sản Đức Thân của Lộ thị.

Khương Minh Chi bị trẹo chân được người đỡ.

“Phu nhân không bị sao chứ.”

Sau đó sắc mặt Tần Thiệu Khải đơ thêm một tầng nữa.

Phó tổng Đức Thân cẩn thận đỡ lấy Khương Minh Chi, cung kính gọi cô là..... phu nhân?