Chương 71: Vấp

Khương Minh Chi cực kì ngạc nhiên trước sức chiến đấu của vị Lý tiểu thư này.

Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy vừa xách túi Hermes vừa dẫm giày cao gót vừa tát vừa nói “Tiện nhân như mày mà cũng dám cướp chồng của tao”.

Cô nhịn không nổi quay đầu lại nhìn Lộ Khiêm, dường như anh biết cô suy nghĩ gì đó nên nhẹ nhàng nói với cô: “Em không có cơ hội đó đâu.”

Cô sẽ không có cơ hội xách túi Hermes dẫm giày cao gót vừa tát vừa nói “Tiện nhân như mày mà cũng dám cướp chồng của tao.”

Khương Minh Chi nhịn không được cười trộm.

Quần chúng ăn dưa đồng thanh cảm thán một tiếng ngọa tào.

Fan Phí Âm bên kia mới chửi Khương Minh Chi không phải phu nhân chính thức, kết quả ngược lại thành tự vả mặt mình, chủ nhà mình mới là người bị hắc.

Lý tiểu thư nổi điên sau đó còn phanh phui chuyện Phí Âm sửa tuổi khiến sự tình bạo thêm, thể hiện rõ thái độ ngày nào lão nương còn sống nhất định không thể để cô ta có thể rút lui khỏi giới giải trí một cách dễ dàng.

[Nhà bọn họ còn không biết xấu hổ xé Khương Minh Chi nữa chứ? Người ta là do Lộ thị official weibo công khai Lộ phu nhân đó nha]

[Sửa tuổi là vì muốn marketing mình là “Tiểu Khương Minh Chi” chắc, chứ ai đời tiểu Khương Minh Chi còn lớn hơn Khương Minh Chi bản chính hai tuổi kkkkk]

[Tôi đã nói vì sao tài nguyên của Phí Âm lại tốt lên nhanh như vậy, thì ra là thế này]

[Khương Minh Chi bị cô ta quấn lấy chắc thấy ghê tởm lắm]

Rất nhanh, “Chìm vào rạng sáng” official weibo đăng văn hàm của luật sư, tiểu thư Khương Minh Chi nhờ biểu hiện tốt trong buổi thử vai đã thành công thuyết phục được đạo diễn Dương Thụ Hoa lấy được nhân vật, bộ phim còn chưa ra mắt mà đã có tin đồn gây rối đã khiến cho tiểu thư Khương Minh Chi và đoàn làm phim chịu tổn thất rất nhiều, chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn phí tổn thất để khiến các đối tượng tung tin đồn chịu sự truy cứu của pháp luật.

Trước khi có văn hàm của luật sư trang weibo đoàn phim đã có thông báo “Sẽ giữ lại để truy cứu trách nhiệm pháp luật những ai tung tin đồn”, lần này “Chìm vào rạng sáng” trực tiếp truy cứu pháp luật hơn nữa “chịu hoàn toàn phí tổn thất”, khiến người ta không chỉ cảm khái một tiếng thật nhiều tiền.

Ngay sau đó một vài nhân viên đoàn phim đã tiết lộ ra ngoài, lúc chọn Khương Minh Chi toàn thể đoàn chế tác đã xem qua video thử vai của cô rồi mới nhất trí, lúc đó không ai biết cô là phu nhân hay gì, bộ phim hoàn thành một thời gian cũng không có chút dính dáng gì tới Lộ thị, Khương Minh Chi nếu muốn dựa vào chồng mình thì đã đi diễn mấy bộ phim thương mại do Lộ thị góp cổ phần vào điện ảnh Quân Cảng rồi, tùy tiện diễn vai bình hoa cũng có thể thu tiền, người ta là do vừa chuyên nghiệp vừa có ngộ tính tốt, tiến tổ vài ba ngày được đạo diễn gợi ý một chút liền thông suốt, vì cảnh quay đùi bị thủy tinh ghim vào cũng không kêu một tiếng, lúc đạo diễn kêu cắt mọi người mới phát hiện trên đùi cô ấy có máu.

Fan Khương Minh Chi sau khi nghe được thì vừa vui lại vừa đau lòng, lúc trước Khương Minh Chi đóng phim cũng chịu rất nhiều vết thương lớn bé khác nhau, người khác xướt da một chút đã hận không thể mua tin tức thông báo cho toàn thể cộng đồng mạng biết, còn Khương Minh Chi từ trước đến nay chưa từng bán thảm lần nào.

Fan Khương Minh Chi lúc trước thấy Lộ Khiêm khá ưng mắt nên cũng không ý kiến gì, lúc này đây mới dần nổi lên phê bình kín đáo.

Tiểu tiên nữ vừa độc lập vừa chuyên nghiệp như vậy sau khi gả cho đại tư bản không bị hắc cũng bị nói là tiểu mật dựa vào chồng để trèo lên cao, thật quá uất ức mà!

Có tiền thì ghê gớm lắm sao, Khương Minh Chi tự mình kiếm tiền cũng có thể sống tốt đó thôi.

Người hâm mộ Khương Minh Chi đang tính móc sổ ghi chú ra ghi lại các điểm xấu của Lộ Khiêm, kết quả có người soi ra được văn hàm pháp luật của “Chìm vào rạng sáng” có sửa lại, hình như bên đoàn đội pháp vụ đã được thay thế, toàn bộ người trong đó đều… đến từ Lộ thị?

Mọi người bỗng nhiên thấy tỉnh ngộ.

Trách không được người ta “giữ lại truy cứu trách nhiệm pháp luật”, đến phiên bọn họ lại trực tiếp thành truy cứu trách nhiêm pháp luật.

Là đại tư bản đã mượn tay đoàn phim cho vợ mình một công đạo.

Oa oa, thảo nào chịu hoàn toàn phí tổn thất, ngọt quá đi thôi.

Fan Khương Minh Chi hùng hùng hổ hổ: “…”

Fan cp vợ chồng giàu có: “Lại tới rồi. Thật thỏa mãn.jpg]

……

Vượt qua bao phong ba, cuối cùng “Chìm vào rạng sáng” cũng đúng hạn công chiếu.

Mặc dù bên cánh truyền thông sau khi xem demo đều khen nức nở, báo trước bộ phim này sẽ thập phần cảm động, nhưng trước khi bộ phim chiếu đã vấp phải rất nhiều tranh cãi.

Đơn giản là vì diễn viên chính là Khương Minh Chi, một lưu lượng lâu năm nhưng chỉ toàn đóng các bộ phim thần tượng.

Lúc trước Khương Minh Chi có góp mặt trong một số phim điện ảnh với tư cách khách mời, xem qua thì gương mặt khá phù hợp với màn ảnh rộng, nhưng các vai khách mời đó chỉ là nhân vật bình hoa râu ria không cần kỹ năng diễn xuất, còn lúc này cô là nữ chính phiên một trong bộ điện ảnh đầu tiên.

Mặc kệ bên ngoài tranh luận nghi ngờ ra sao, Khương Minh Chi đã gửi vé phim điện ảnh đầu tay của mình vào group chat “Yêu nước yêu nhà yêu nhân dân” để mọi người tùy lúc có thể đi xem phim.

Lúc trước cả nhà phản đối cô vào học viện Điện Ảnh không thích cô xuất đạo làm diễn viên, mấy năm nay mặc dù sự nghiệp thuận buồm xuôi gió cô vừa có cả lưu lượng lẫn tiền tài, nhưng điều cô muốn hơn cả là sự công nhận và ủng hộ của người nhà.

Hiện tại bác cả thỉnh thoảng cũng có nhắc đến việc cô rút lui khỏi giới giải trí, có lẽ trong mắt bọn họ, cô đóng phim thần tượng mì ăn liền, nhận đại ngôn bước lên thảm đó, ngợp mình trong danh lợi vàng son chỉ là công việc phù phiếm vô bổ.

Lúc trước cô rất ngại khi để mọi người xem tác phẩm của mình, giờ đây cuối cùng cô cũng có thể nắm chắt.

[Vé không thể hoàn nên phải mọi người phải xem đó nha. Ngạo kiều.jpg]

Bác gái tương đối rảnh rỗi nên lập tức trả lời tin nhắn: [Chi Chi giỏi quá!!!]

[Thật sự vé không hoàn lại được sao?]

Khương Minh Chi: [?]

Nhanh như vậy đã không muốn xem cô diễn?

Cô có còn là tiểu công chúa được sủng ái hay không vậy.

Kết quả bác gái lại gửi hình tới: [Bác cả con đã sớm bao nguyên rạp, suất chiếu sớm nhất vào lúc nửa đêm rồi.]

[Cuối tuần chúng ta và ông nội con sẽ cùng đi. Cao hứng.jpg]

Không phải không muốn mà là đã sớm bao rồi.

Bỗng nhiên Khương Minh Chi cảm thấy mũi chua xót vì cảm động.

Cô lập tức kiểm tra lại lịch trình của mình, lễ công chiếu phim vào buổi trưa, còn tối đó cô rãnh.

Khương Minh Chi: [Con cũng đi.]

Cô nhắn xong lại chậm rãi nhắn tiếp: [Mọi người có để ý… con mang theo một người nữa không?]

[Ngoan ngoãn bán manh.jpg]

[Refill làm nũng.jpg]

[Tôi đáng yêu thế này bạn còn chưa đồng ý sao.jpg]

Một lát sau, bác cả đáp: [Được.]

Khương Minh Chi ôm điện thoại lăn một vòng trên sô pha.

……

Cuối tuần, bỏ ngoài tai áp lực tranh luận bên ngoài, suất chiếu “Chìm vào rạng sáng” chính thức có mặt trên khắp các rạp chiếu phim, đấu cùng lúc với một bộ võ hiệp kỳ ảo của một nền tảng lớn khác.

Lúc Khương Minh Chi biết kết quả cuối cùng sắp xảy ra cô bình tĩnh đến lạ thường, sau khi kết thúc buổi công chiếu cô cùng đạo diễn và các diễn viên khác bước ra sân khấu, Khương Minh Chi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh đèn chóp nháy bên dưới, tất cả những ánh đèn đó đều là fan của cô giơ tay tiếp ứng.

(Buổi công chiếu này là buổi chiếu phim đầu tiên, người được mời tới là các kí giả các fan cũng có thể mua vé. Sau khi chiếu phim xong, đạo diễn và các diễn viên sẽ bước ra cảm ơn khán giả nói về quá trình quay phim v.v )

Cô không coi thử bình luận sau buổi công chiếu thế nào, bởi vì cô biết người mua vé công chiếu chính là fan của mình, bất luận khen ra sao thì người qua đường buổi tối mới có thể xem.

Sau khi công chiếu xong, sau sân khấu Khương Minh Chi ôm Dương Thụ Hoa thật chặt một hồi, Dương Thụ Hoa vỗ vỗ bả vai của cô, một lần nữa cổ vũ “Hay lắm.”

Khương Minh Chi: “Cảm ơn đạo diễn.”

Cô trang điểm đơn giản đi ra ngoài, xuống hầm gửi xe có một người đàn ông đang đợi cô.

Thấy Khương Minh Chi vừa xuống Lộ Khiêm liền chạy đến, Lộ Khiêm dang hai tay, cô nhẹ nhàng lao vào lòng anh.

Hai người cùng đi đến ninh định Tây viện, trên xe, Khương Minh Chi nhìn dãy nhà càng ngày càng quen thuộc nuốt nước miếng một cái: “Anh có khẩn trương không?”

Lộ Khiêm đang lái xe, trả lời lại: “Cũng còn ổn.”

Khương Minh Chi nhận ra hình như mình so với Lộ Khiêm thì càng khẩn trương hơn.

Xe theo thói quen dừng lại ở đầu hẻm, Lộ Khiêm đưa tay nắm chặt tay Khương Minh Chi, hai người từng bước từng bước đi vào bên trong dưới ánh đèn đường.

Khương Minh Chi đột nhiên nhớ lại một việc: “Đúng rồi, lúc trước em có tải phần mềm xuống anh có học chưa?”

Lộ Khiêm dừng một chút rồi đáp: “Cũng được kha khá rồi.”

Khương Minh Chi lập tức tra hỏi: “Phú cường văn minh dân chủ hài hòa phía sau là gì, nhanh, trong vòng ba giây anh phải trả lời được.”

Lộ Khiêm: “…”

Khương Minh Chi phủi tay: “Anh không học, anh gạt em!”

Lộ Khiêm nắm chặt tay Khương Minh Chi, thở dài, đành phải thuật lại đáp án hoàn chỉnh cho Khương Minh Chi nghe.

Khương Minh Chi không biết đã hài lòng hay chưa mà “ừ” một tiếng: “Nếu bác cả bọn họ hỏi câu hỏi đơn giản này, đến lúc đó em sẽ không giúp anh đâu.”

“Còn nữa, ông nội em mặc dù xương cốt còn tốt nhưng năm nay cũng đã chín mươi tuổi rồi, lần này ra ngoài anh xem thế nào thì làm đi.”

Đối với loại người tản ra khí chất tư bản “Ta rất nhiều tiền” “Ta rất cao quý” “Loại người bình thường không xứng với ta” như Lộ Khiêm, Khương Minh Chi dám chắc rằng đời này anh chưa từng đỡ người già qua đường hay nhặt được tiền giao lại cho chú cảnh sát, những phẩm chất lương thiện yêu già mến trẻ đó không phải là con người của anh.

Khương Minh Chi bất chợt hỏi: “Anh có từng đỡ người già qua đường chưa?”

Lộ Khiêm: “Hả?”

Khương Minh Chi: “Là ở trên đường, thấy một cụ già đi đứng không tiện nên đi lại đỡ cụ qua đường.”

“Lúc nhỏ anh viết văn chưa từng bịa mình như vậy sao?”

Lúc nhỏ cô và Khương Minh Sùng đã từng đỡ rồi, trên đường hai người đi học nhìn thấy một bà cụ đi đứng không tiện phải dùng chống gậy, bà nhìn dòng xe tấp nập đang không biết làm sao để qua bên kia đường, mặc dù bên ngoài Khương Minh Sùng trông có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp, không nói hai lời liền cõng cụ bà lên lưng, kết quả trùng hợp làm sao đó là mẹ vợ của hiệu trưởng, lúc làm lễ chào cờ hai người được tuyên dương trước mặt tất cả các bạn học, khăn quàng đỏ trước ngực khi ấy bỗng nhiên sáng chói lạ thường.

Lộ Khiêm bình tĩnh nói ra lý do: “Vì sao anh phải đỡ.”

“Nếu một người già đi đứng không tiện, người nhà của cụ sẽ không để cụ đi đến nơi xe cộ nguy hiểm như vậy, cái bọn họ nên làm là cho người đi cùng chứ không phải đổ hết trách nhiệm lên người đi đường.”

“Nếu chỉ đơn giản là đi đứng không tiện, trên thị trường có rất nhiều xe lăn thay cho việc đi bộ.”

Khương Minh Chi: “…”

Vì sao cô có cảm giác dường như đại tư bản ác độc nói rất có lý?

Nhưng đứng ở góc độ của phụ huynh, đối với cách giảng giải chủ nghĩa tư bản Grandet “Không thể đổ hết trách nhiệm lên người đi đường”, ai thèm gả con gái nhà mình cho thanh niên không chân thành nhiệt huyết như vậy chứ.

Lộ Khiêm dừng lại, nhìn gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Khương Minh Chi, chợt bổng sung thêm một câu: “Nhưng nếu sau này anh gặp được thì anh sẽ cố gắng giúp.”

Khương Minh Chi “Phụt” một tiếng bậc cười.

“Anh coi chừng bị lừa đó.” Cô nhắc nhở, sau đó lại thấy mình nhắc nhở có hơi thừa.

Đại tư bản vất vả lắm mới làm việc tốt ai dám lừa anh chứ, phỏng chừng ai dám lừa anh chắc bị tống vào tù mấy năm, thậm chí còn phải bồi thường thêm tiền.

Vừa đi vừa nói chuyện bỗng chốc đã đến nơi, Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong viện.

Bác cả bao rạp vào buổi tối, mặc dù bây giờ trời đã tối nhưng đang là mùa đông nên giờ vẫn chưa phải trễ lắm, ánh đèn ninh định Tây viện đầy ắp cảm giác ấm áp.

Hôm nay bác gái còn cố ý hỏi cô trong group chat coi tối nay muốn ăn món gì.

Khương Minh Chi nắm tay Lộ Khiêm hai người cùng đứng trước cửa, cô nhìn ánh đèn trong phòng khách, cuối cùng vẫn nói: “Có câu hỏi gì không trả lời được anh cứ nhìn khẩu hình của em.”

“Lúc ăn cơm nhớ gắp đồ ăn cho ông nội, ông không thích ăn đậu hủ đâu, người nhà của em thi thoảng sẽ gắp đồ ăn cho nhau, nếu ai gắp mà anh không muốn ăn cũng đừng biểu hiện ra ngoài, cứ đặt trong chén là được.”

“Hôm nay Khương Minh Sùng không ở đây, anh là thanh niên trai tráng duy nhất, ra cửa nhớ thể hiện nhiều vào.”

Lộ Khiêm im lặng lắng nghe sau đó gật đầu: “Được.”

Khương Minh Chi hít một hơi thật sâu, dẫn Lộ Khiêm vào cửa.

Có lẽ vì khẩn trương, lúc Khương Minh Chi bước qua ngưỡng cửa thì bị vấp.

“A.”

Lộ Khiêm nhanh tay lẹ mắt kéo được Khương Minh Chi.

Nhưng mặc dù động tác anh rất nhanh nhưng lúc kéo được Khương Minh Chi một đầu gối cô đã chạm đất.

Khương Minh Chi nắm chặt cánh tay Lộ Khiêm, trọng lượng nửa người trên dồn tất cả lên người anh, lúc nhận ra tư thế cúi đầu rạp đất lúc này của mình, bỗng dưng cô có cảm giác vận mệnh sắp đặt.

Cô đã nhiều lần tưởng tượng mình và Lộ Khiêm cùng quỳ gối trước cửa nhà, cuối cũng vẫn phải thực hiện.

Khương Minh Chi không đứng lên ngay lập tức, mà ngẩng đầu nhìn Lộ Khiêm nói: “Anh biết không, trước đây em luôn nghĩ rằng em phải đưa anh về quỳ trước cửa nhà.”

“Bây giờ mặc dù đã đi qua đây vô số lần mà vẫn bị vấp chứng tỏ đây là ý của tổ tiên nhà em.”

Khương Minh Chi chột dạ nhìn xung quanh, lại ngẩng đầu, thử đề nghị: “Nếu không, anh cũng cùng em quỳ xuống một lát đi?”