Chương 40: Chỉ Trích Dữ Dội

“Những gì mẹ tôi nói là thật sao? Đỗ Nhược Vi, ai cho cô cái quyền dám hỗn láo với bà ấy vậy?”

Lời mẹ mình vừa mới dứt, Quách Thừa Nhân ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Vi với đôi mắt đen sâu hoắm chứa đầy vẻ suy tư, khuôn mặt người đàn ông sa sầm, đen kịt, trên trán nổi ba vạch đen. Hắn ta chẳng màng tới mọi chuyện, cứ thế trực tiếp trách mắng cô gái đang đứng phía đối diện mặc dù hai bả vai Đỗ Nhược Vi đang run lên cầm cập.

Hoàn toàn chả có chút gì gọi là tin tưởng.

Bởi trong quan điểm của Quách Thừa Nhân luôn nhận định rằng Đỗ Nhược Vi là kẻ xấu xa, ở trước mặt hắn luôn bày ra dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, tuy nhiên sau lưng chắc chắn sẽ là một bộ mặt khác. Dám cãi lời mẹ hắn, điều này có thể lắm chứ, hơn nữa, Quách Thừa Nhân tin tưởng mẹ mình vô điều kiện, chưa từng mảy may nghi ngờ.

Đỗ Nhược Vi ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy tang thương, cô cắn chặt môi, run rẩy thành tiếng, vội vã giải thích: “Không phải đâu, em chỉ muốn nêu nguyên nhân thôi. Em nào dám làm ra chuyện gì quá đáng.” Khuôn mặt người con gái co rúm lại, nhăn nhó liên tục, da dẻ lúc trắng lúc xanh, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.

Mặc kệ khuôn mặt Đỗ Nhược Vi xuống sắc đến đỉnh điểm, Quách Thừa Nhân hoàn toàn chả thèm liếc mắt, gầm gừ: “Con trai bảo bối của tôi, tôi còn chưa dám mắng thằng bé nửa lời, nay cô làm nó bị thương, Đỗ Nhược Vi, cô định gϊếŧ con trai tôi hay gì? Cô độc ác đến mức cả đứa trẻ cũng không buông tha. Mẹ tôi nữa, bà ấy cao tuổi rồi, cô còn dám khiến bà ấy tức giận đến mức độ này, định làm nhà họ Quách chúng tôi sụp đổ rồi mình cô ôm lấy toàn bộ tài sản, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông tiến tới, dùng tay bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của Đỗ Nhược Vi, hung hăng thiếu chút nữa làm nó vỡ vụn.

Hắn chẳng có thói quen đánh phụ nữ, tuy nhiên, thời khắc này, Quách Thừa Nhân cực kỳ muốn gϊếŧ chết Đỗ Nhược Vi.

Đối phương khiến hắn tức giận bừng bừng, ngọn lửa trong người hùn hụt bốc cháy. Lý trí hoàn toàn bị cơn giận nuốt trọn, Quách Thừa Nhân hiện tại đã chẳng còn phân biệt được đúng sai, với hắn, Đỗ Nhược Vi luôn là người có lỗi dù chưa từng nghe cô giải thích.

Thấy mẹ mình đau đớn đến mức nhăn nhó mặt mày, Quách Vị An đứng ở một góc tuy hoảng sợ nhưng vẫn can đảm chạy một mạch tới chỗ Quách Thừa Nhân, dùng bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt tóm lấy quần ba ruột, nức nở mở lời: “Ba à, ba đừng mắng mẹ mà. Con xin ba đấy.” Nước mắt chảy dọc theo gò má xinh xắn.

Nó thật sự cảm thấy đau lòng thay mẹ.

Bị thứ mình ghét động chạm, Quách Thừa Nhân trong chốc lát trực tiếp hất mạnh chân khiến bé con ngã sõng soài trên mặt đất, hắn trừng mắt: “Cái thứ dơ bẩn này, ai cho phép mày động vào tao. Với cả tao đã cấm màu đừng gọi tao là ba cơ mà, tao chẳng phải ba mày đâu.” Buông tay ra, Đỗ Nhược Vi vội vàng thở hồng hộc, người đàn ông tiếp tục mở miệng: “Tôi kêu cô dạy dỗ nó rồi cơ mà.”

Quách Vị An chịu đau, cánh tay trầy xước mấy vết thương, đứa trẻ càng khóc lớn hơn. Đỗ Nhược Vi dù khó chịu nhưng con gái quan trọng hơn, cô vội vàng ngồi xuống ôm lấy bé cưng vào trong lòng, cật lực dỗ dành, nước mắt cũng vì thế tuôn ra nhiều hơn.

“Thừa Nhân, anh bình tĩnh một chút.” Thiệu Ninh Thuần ngay lập tức nhập vai, cô ta trưng ra bộ mặt thương hại, tiến tới khoác tay Quách Thừa Nhân, thanh âm cợt nhả vang lên: “Đứa trẻ còn nhỏ, sao anh mạnh tay vậy? Hơn nữa Nhược Vi cậu ấy không cố ý mà, con mình chỉ bị thương nhẹ thôi, chuyện này chúng ta bỏ qua đi.” Nhưng ở bên tai Quách Thừa Nhân, hắn ta hoàn toàn nghe ra nghĩa khác mà chưa nhận thức rõ hàm ý mà Thiệu Ninh Thuần đang biểu đạt.

Hắn dịu dàng xoa đầu cô ta: “Tiểu Thuần, em quá mức lương thiện rồi. Hôm nay vết thương nhỏ, tuy nhiên, mai sau nó chắc chắn càng ngày càng lớn hơn với tâm địa của Đỗ Nhược Vi, đến mức có thể mất mạng đấy. Tóm lại cần diệt trừ luôn.” Quách Thừa Nhân hướng về phía mẹ con Đỗ Nhược Vi đang ngồi trên nền đất, hừ lạnh: “Lần này không phạt cô thì chắc chắn sau này cô còn quá đáng hơn. Thời gian này cấm được phép động vào con trai tôi với cả tránh khỏi tầm mắt mẹ tôi đi, chuyển xuống nhà phụ mà ở. Cơm nước muốn ăn tự bỏ tiền ra ngoài mà mua.”

Ba người bọn họ rời khỏi, bỏ mặc Đỗ Nhược Vi.

Cô bắt buộc chịu cảnh tượng như vậy.

Trong một lần đi chợ mua thức ăn, Đỗ Nhược Vi tình cờ gặp người quen, đối phương thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi: “Nhược Vi, em là Đỗ Nhược Vi đúng chứ? Em còn nhớ anh không?”

Cô vội vàng hướng về phía âm thanh phát ra.