Chương 4: Ngươi Câm (2)

Hôm nay tiếp tục truyền nước, chất kháng sinh cũng không thể dừng lại, sao khi cho người này ăn sáng, Tinh Chuy đi lấy thuốc. Anh vừa bận rộn, vừa suy nghĩ đến quá khứ của người đàn ông kia, ánh mắt không cách nào rời đi chữ viết trên tài liệu; khi xử lý miệng vết thương anh đã cảm thấy người này không phải là một anh nông dân bình thường, da toàn thân đều rất non mịn, vừa thấy chính là sống trong nhung lụa; tuy rằng như thế, thân thể này cũng không gầy yếu, cơ thể rắn chắc đầy đủ cơ bắp bao phủ toàn thân, đây không phải là cơ bắp do làm lụm vất vả, mà là được tập luyện có hệ thống bên trong phòng gym, một thân hình như được điêu khắc ra; rồi xem chữ viết, nét bút rất có lực, sấm rền gió cuốn, rõ ràng được tập luyện, hơn nữa có thể thấy từ chữ viết biểu đạt được rằng người này được hưởng qua sự giáo dục tốt nhất.

Vậy đã xảy ra chuyện gì mà làm người như này lưu lạc đến đây?

“Hiện tại cậu nên uống nhiều nước, để mau tuần hoàn nhanh hơn, giảm bớt gánh nặng cho thận.” Bưng đến cho người đàn ông một bát nước lớn để đầu giường, sau đó Tinh Chuy lấy một cái còi sáo ra. Đây là đồ chơi của Đậu Đậu, cũng may bây giờ đã có chỗ dùng: “Tôi ở ngay bên ngoài, nếu có việc gì thôi cái này, tôi sẽ quay lại.”

Thấy anh muốn đi, người đàn ông bắt lấy tay anh, tuy rằng không nói được câu nào, nhưng từ khẩu hình của cậu ấy Tinh Chuy có thể hiểu được―― đừng đi.

“Đừng lo lắng, chỗ này của tôi rất an toàn, không còn sợ điều gì hết.” Cho rằng người đàn ông không an tâm, anh ngồi xuống, trấn an một phen. Đang nói, Đậu Đậu đã được ăn uống no đủ quay trở lại, trong tay còn cầm một cái bọc nilon, đại khái là hai cân tôm càng xanh, tươi rói và còn nhúc nhích: “Ba ơi nhìn này, chú Tiểu Lâm mua tôm giúp con đó, chắc chắn ăn ngon.”

“Tiểu phôi đản, lại lợi dụng người khác sao, có nói cảm ơn không. Lát nữa qua đó phụ chú Tiểu Lâm bán Trà Dầu, có biết không.” Con trai rất thích chú Tiểu Lâm, quan hệ của họ rất gần gũi. Bất quá kêu cậu bé đi phụ bán chỉ là nói chơi thôi, thằng nhóc này có thể làm gì chứ, cao lắm ở đó chơi đùa, giúp đỡ rao bán hàng thôi.

Tôm còn sống nhảy loạn, Tinh Chuy nhanh chóng đến phòng bếp xử lý, chỉ còn Đậu Đậu và người đàn ông đó nhìn nhau.

“Cháu tên là Tinh Vĩnh Bình, năm nay 6 tuổi, nhũ danh Đậu Đậu, đã vào năm đầu tiên của tiểu học rồi, là một nam tử hán đó.” Đậu Đậu rất có lễ phép đứng lên tự giới thiệu: “Con thích nhất ăn tôm và dưa hấu lớn, người con thích nhất là ba, lớn lên muốn làm nhà khoa học!”

Người đàn ông ngừng thở, hai con mắt trừng lớn, nhìn Đậu Đậu thật chăm chú, nhìn nửa ngày đôi tay của cậu mới run rẩy viết một cái tên lên tờ giấy. Đáng tiếc đứa nhỏ vẫn chưa biết chữ quá nhiều, lăn qua lộn lại cũng không biết viết cái gì, cậu bé hơi chu miệng, làm nũng mà nói: “Có phải chú không nói được không, con kêu chú là người câm được không.”

Người câm sao……

Kẻ lưu lạc rõ ràng có điểm thất vọng, bất quá nhìn thấy trong mắc đứa nhỏ không có ác ý, cũng không so đo với cậu bé. Cậu gật gật đầu, tiếp nhận xưng hô này, cười với Đậu Đậu.

“Vậy từ giờ trở đi chúng ta là bạn bè nhé!” Đậu Đậu vươn ngón tay nhỏ, móc lấy ngón tay của người đàn ông: “Chờ vết thương chú tốt hơn, chúng ta cùng đi chơi.”

[Nhất định] ―― người câm hung hăng gật đầu.

“Ba ơi, tôm đã làm xong chưa, người câm nói chú ấy cũng muốn ăn.” Tinh Chuy ở phòng bếp nghe được câu này, tức khắc muốn nổi lửa. Đứa nhỏ này, tiếng người câm sao có thể tùy tiện nói chứ, hơn nữa cậu bé không được học cách làm nhục người bệnh. Anh giận sôi máu, kéo Đậu Đậu qua, hạ giọng giáo huấn cậu bé: “Không được kêu như vậy, mau xin lỗi chú đi.”

[Không có vấn đề gì]―― Thấy Đậu Đậu sợ đến mức muốn khóc, người câm giãy giụa bò dậy, cậu ấy nhanh chóng viết lên trên giấy mấy chứ đưa qua.

“Như vậy sao được, đứa nhỏ này đúng là không lễ phép mà, rất xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ nó lại.” anh không thể chấp nhận việc con mình dùng những từ ngữ này để đặt tên cho người khác, anh nắm tay Đậu Đậu, chuẩn bị đưa cậu bé đên căn phòng khác dạy dỗ lại. Ai ngờ người câm vô cùng kích động, vậy mà mạnh mẽ kéo xuống dây truyền nước biển, chạy đến ôm Đậu Đậu vào ngực che chở, còn kêu to a a a.

[Không cho mắng cậu bé, là tôi để cậu bé kêu như vậy, tên tôi là người câm, người câm chính là tên của tôi!!!]

Người câm viết nhanh, chữ viết rồng bay phượng múa, người này tự nhiên lại tức giận. Đây là con trai của tôi hay của cậu vậy, Tinh Chuy không biết nên nói gì nữa. Bất quá thấy cậu ta quan tâm đến con trai như vậy, cũng không nói thêm gì: “Được, người câm tiên sinh, vậy bây giờ cậu có thể quay lại lên giường nằm không, ngươi bị thương nặng như vậy còn chạy xuống đất làm gì.”

[Xin lỗi ]―― trở lại trên giường, người câm viết hai chữ, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu thực xin lỗi, tôi không nên xen vào việc người khác.

“Không có chuyện gì, cậu cứ lo dưỡng thương đi, Đậu Đậu rất thích cậu đó, cậu không có làm gì có thể chơi cùng nó một chút, coi như trả tiền thuốc men cho tôi cũng được.” Anh làm được hai dĩa tôm thơm ngon bưng đến cho hai người bọn họ, rồi bưng một dĩa làm dư qua đưa cho Tiểu Lâm ở kế bên, sau đó đứng ở trên đường cái thở dài: “Sao tôi có cảm giác không đúng lắm, người này rốt cuộc là ai a……”