Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Ấm Áp Của Tôi Ở Thế Giới Vô Hạn

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Nguyệt nói: “Thì đương nhiên là hỏi người đó xem tại sao là viết mấy chữ đó, là ai bảo viết?”

“Thế nên trọng tâm của mấy chị mới sai đấy.” Diệp Trăn cười, uống một ngụm Coca, sảng khoái thở dài: "Đó chỉ là một NPC bị khống chế thôi, không hỏi được gì đâu, chỉ lãng phí thời gian. Nhớ rõ đi, thời gian nhiệm vụ của chúng ta là ba ngày.”

Trương Nguyệt bối rối suy nghĩ.

Lúc này Từ Thuý Thuý cười ranh mãnh: "Chị còn có mục đích khác."

Diệp Trăn và Trương Nguyệt đồng thời nhìn sang.

"Không phải ông chủ môi giới đã nói toà nhà này từng xảy ra sự cố ác ý tương tự như vụ kẹt thang máy sao? Nếu người quản lý của công là NPC chấp hành nhiệm vụ, ông ta biết về các quy định của thang máy, vậy thì những người bị kẹt trong thang máy sẽ nghĩ thế nào? Cảm thấy quản lý của công đang nhắm vào bọn họ.

Nếu quản lý của công không biết, ông ta cũng không biết ai đã viết chữ đó, chờ ông ta nhờ người xóa chữ, rồi ngày hôm sau lại xuất hiện lại y hệt. Tương tự vậy, có phải mấy người không có đạo đức đó sẽ cho rằng có người đang chơi khăm, nhằm vào bọn họ không?”

Nói đến đây, ánh mắt Từ Thúy Thụy trở nên có thâm thuý.

"Nếu tôi bị kẹt trong thang máy, nhìn thấy tin nhắn này ắt sẽ biết có người đang nhắm tới mình. Tôi sẽ không nhịn nổi, tức giận, rồi làm chuyện tệ hơn. Không cho tôi làm tôi càng muốn làm!”

“Như vậy thì.” Từ Thuỳ Thuý đứng lên, dang rộng hai tay, nhắm mắt lại nói: “Chúng ta đã con cừu chủ động nhảy ra làm chốt thí rồi!”

Trương Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.

Từ Thuý Thuý mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Diệp Trăn: "Ba ngày, cậu cho rằng chị không nghĩ tới sao? Trong thời hạn ba ngày tìm ra năm quy định, nhất định phải có không ngừng đi tìm chết!”

Diệp Trăn nheo mắt lại, nói: "Đúng là người trưởng thành xảo quyệt dối trá lại tàn nhẫn!”

Từ Thuý Thuý coi đây là một lời khen, cười nói: "Đúng vậy, đây là nhiệm vụ thứ hai của chị. Tục ngữ có câu, ăn muối còn nhiều hơn các cậu ăn cơm."

Trương Nguyệt cúi đầu, hai tay nắm chặt góc váy.

Những người đi làm chốt thí đó, nếu phạm phải quy định thì sẽ bị trừng phạt thế nào?

Cô ấy cắn môi nghĩ: Hẳn là sẽ không chết đâu nhỉ.

Bây giờ đã là 5 rưỡi chiều, cũng gần đến giờ tan làm, rất nhiều người đã đang làm việc riêng ở công ty.

Có người phát hiện ra bức ảnh của chủ hộ và tin nhắn của Từ Thuý Thuý.

Lúc đầu chỉ có một người dò hỏi, nhưng dần dần đã thảo luận nhiệt tình hơn.

"Quản lý của công lại có hành động gì vậy? Có bị phạt tiền không?”

"Đi thang máy còn phải tuân thủ quy định, hay thật đấy, rảnh rỗi không có việc gì làm à."

“Ai chơi khăm vậy?”

"Thật ra... Nếu chỉ đưa ra một số quy định văn mình khi đi thang máy thì hẳn là cũng không tệ lắm. Vậy thì buổi sáng sẽ không có chuyện vội đi thang máy mà phát hiện thang máy cứ dừng ở lầu một mãi, bị người ta dùng đồ chặn cửa.”

“Nếu tôi tố cáo trẻ ở tầng 3 tè vào thang máy thì tôi có được thưởng tiền không?”

"Tôi muốn đề nghị một điều… Những người ở tầng một không được sử dụng thang máy. Tòa nhà của chúng ta không có tầng hầm, người nào đó không cần phương tiện công công như thể không có là không được. Rõ ràng là ở lầu một mà còn cố ý đi thang máy vài giờ cao điểm đi làm với tan làm. Đúng là không biết xấu hổ!”



“Ha… Nhiều manh mối quá!” Ba cái đầu chen chúc nhìn vào điện thoại của Từ Thúy Thuý, Từ Thuý Thuý hô lên: "Này mấy người đừng ép tôi, tôi thêm mấy người vào nhóm."

Diệp Trăn và Trương Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong nhóm cũng không thu hút sự chú ý của ai. Những người ở tầng một đang nói chuyện với người đưa ra đề nghị.

“Người ở tầng một không được đi thang máy là ý gì? Phí bảo trì thang máy hàng năm hàng năm nộp không thiếu đồng nào, đóng tiền mà không cho chúng tôi xài, lý nào lại vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »