Chương 11

"Vậy mấy người cứ đi thang máy vào giờ cao điểm là sao?”

“Anh tưởng tôi muốn đi à? Trả lại tiền thang máy cho tôi đi! Tôi chẳng thèm đi!”

“Anh la ó với tôi làm cái gì, tôi thu tiền của anh chắc? Anh đi mà nói với quản lý của công ấy!”

Quản lý của công khoan thai tới muộn, vừa xuất hiện đã chặn chat rất các nhân viên.

Sau đó mới lên tiếng nói: “Mọi người hoan hỉ đi, đừng cãi nhau, đều là hàng xóm cả mà. Còn về chuyện quy định thang máy kia, tôi đã xem camera rồi, là người lạ viết. Trước khi mọi người tan làm, chúng tôi sẽ xoá nó đi, đảm bảo mọi người sẽ nhìn thấy mặt tường sạch sẽ, được không?”

Ông ta hỏi có được không, không có ai nói được, cũng không ai bảo không được.

Ông ta vẫn đang cấm chat.

Chuyện này như như vậy nhanh chóng hạ màn.

Từ Thuý Thuý cười nói: "Quản lý của công đã gửi tin nhắn riêng cho tôi, bảo tôi đừng có gửi mấy thứ chưa được xác minh vào nhóm. Có chuyện gì có thể nhắn riêng với ông ta.”

Sau đó còn nói thêm: "Ông ta nói sẽ xoá chữ đi. Ừm, chờ lần cập nhật tự động mới đi.”

Trương Nguyệt hỏi: “Thật sự sẽ cập nhật sao?”

Từ Thuý Thuý: “Đừng có coi thường sự thần kỳ của trò chơi.”

Diệp Trăn không có ý kiến

gì, ném lon Coca rỗng đi, nói: "Tôi đói bụng, cơm hộp vẫn chưa tới sao?"

Từ Thuý Thuý nhìn vào điện thoại, vừa bấm vào ứng dụng đặt cơm, điện thoại đã vang lên. Cô ấy nhướn mày: “Tới rồi.”

Cùng lúc đó, cả ba người đều nghe thấy tiếng “ding” của thang máy tới tầng một.

Trương Nguyệt lẩm bẩm: “Cách âm quá kém.”

Người giao đồ ăn giao cơm đến rồi lại đi thang máy xuống, Từ Thuý thuý vẫn nhìn theo qua cửa sổ, thấy anh ta bình an không sứt mẻ gì đi ra ngoài, thở dài: “An toàn.”

Mặc dù Trương Nguyệt đã đưa ra một ý tưởng nhưng vẫn cần thử nghiệm ở nhiều khía cạnh khác nhau nhiều hơn.

"Không phải có quy định những người không liên quan không được phép vào thang máy của tòa nhà này sao? Tôi nghĩ rất hợp lý, giống như thang máy dành riêng cho chủ tịch không được phép cho nhân viên khác đi, hay là thang máy cho hàng hoá không thể cho người đi vậy.”

Diệp Trăn đang ăn.

Từ Thuý Thuý đi tới, ngồi xuống đối diện Diệp Trăn: "Diệp Trăn, cậu suy nghĩ nhanh nhạy, thoải luận chút đi?”

Diệp Trăn đáp: “Đừng quấy rầy tôi ăn cơm.”

Từ Thuý Thuý: "..."

"Vậy." Trương Nguyệt ngượng ngùng giơ tay lên: "Có thể bàn bạc với tôi được không? Bây giờ tôi vẫn chưa đói."

Từ Thuý Thuý vốn đang bóc đôi đũa dùng một lần ra nghe vậy đẩy hộp cơm ra, hai tay đặt lên bàn, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.

Trương Nguyệt hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không cần nghiêm túc như vậy."

"Cái đó không được, phải trịnh trọng lên chứ, là người đẹp Trương Nguyệt lên tiếng mà.” Từ Thuý Thuý quyết định cổ vũ thành viên tiềm năng Trương Nguyệt, ở dưới bàn đá chân Diệp Trăn đang ăn cơm.

Nhận được tín hiệu, Diệp Trăn ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, ném ra một ánh mắt bủn xỉn.

Trương Nguyệt hít sâu một hơi.

"Chưa chắc là suy nghĩ của Từ Thuý Thuý có vấn đề. Tôi, tôi cảm thấy người giao cơm cũng không tính là người không liên quan.”

Cô ấy dừng lại nhìn Từ Thuý Thuý và Diệp Trăn, Từ Thuý Thuý cổ vũ nhìn cô ấy, bàn tay giơ lên phía trước, ý bảo cô ấy tiếp tục đi. Không hiểu sao Trương Nguyệt lại cảm thấy mình như đang tham gia bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Từ Thuý Thuý là giảng viên phản biện tốt bụng của mình, còn Diệp Trăn là thầy giáo hướng dẫn cà lơ phất phơ làm việc riêng.

Cô ấy nhắm mắt sắp xếp lại lời nói rồi nói tiếp: “Bây giờ chúng ta là người thuê của tòa nhà này, tương đương với việc chúng ta được kết nối với thang máy của tòa nhà này. Mà khi đặt đồ ăn, chúng ta lại được kết nối với người giao hàng, có nghĩa là người giao hàng cũng được kết nối với thang máy của tòa nhà.”

"Tôi nghĩ người hoàn toàn xa lạ mới là người không liên quan."

Trương Nguyệt nghĩ, các quy định không nên quá rộng. Nếu người giao hàng được coi là người không liên quan, vậy các giáo viên, bạn học, bạn bè, đồng nghiệp và người thân của cư dân trong tòa nhà này thì sao?