Chương 13

Ác khí chặn cứng cổ họng, nuốt không trôi, nhổ không ra.

Cô ấy quyết định khoảng sáu giờ hôm nay sẽ đi thang máy thêm vài lần nữa trong giờ cao điểm sau giờ tan tầm.

Ba người chơi phân công hợp tác, tòa nhà này có tổng cộng mười hai tầng, Trương Nguyệt ở tầng ba chịu trách nhiệm từ tầng một đến tầng bốn; Diệp Trăn ở tầng bảy chịu trách nhiệm từ tầng năm đến tầng tám; Từ Thúy Thúy ở tầng mười hai chịu trách nhiệm từ tầng chín đến tầng mười hai.

Đến giờ tan tầm, Từ Thúy Thúy nói với Trương Nguyệt: "Tôi nghĩ bây giờ có lẽ cần dùng đến người ở tầng một rồi."

Vì vậy, Trương Nguyệt đi đến tầng một, cô ấy cẩn thận đi đến thang máy, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng đang cẩn thận xóa đi dòng chữ màu đỏ trên tường, anh ta chắc chắn là nhân viên quản lý tài sản.

Cô ấy báo tin này cho hai người bạn đồng hành của mình qua điện thoại, sau đó thừa lúc nhân viên quản lý tài sản không để ý đến mình, cô ấy từ từ lùi lại, ngồi xuống đầu cầu thang.

Sau khi nhân viên quản lý tài sản rời đi, cô ấy bước ra ngoài. Bức tường sạch bóng, cô ấy đợi một lúc, thấy quy tắc thang máy không hề bị đổi. Chẳng lẽ Thúy Thúy đoán sai rồi?

Trong lòng Trương Nguyệt hơi hoảng loạn.

Cô ấy vẫn là cô ấy, một người không thể hoạt động độc lập trong thời gian ngắn. Ngay khi cô ấy định nói với Từ Thúy Thúy về điều mà cô ấy cho là rất đáng sợ lúc này thì có tiếng "cạch" vang lên ở căn phòng đầu tiên bên trái của thang máy.

Trương Nguyệt như con thỏ bị dọa sợ, lập tức chạy như bay về đầu cầu thang.

Cô ấy không dám thò đầu ra ngoài nên đã bật camera, thò đầu trên của điện thoại ra phía trước.

Cô ấy nhìn vào hình ảnh trên màn hình điện thoại:

Một người phụ nữ bước ra, búi tóc thấp, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình. Cô ấy đứng ở cửa, cúi đầu nói với người đối diện: "Con ở nhà xem TV nhé, mẹ đi thang máy một lúc."

Trương Nguyệt nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ: "Vâng ạ, tạm biệt mẹ!"

Có phải hộ gia đình ở tầng một trong nhóm "khẩu chiến hoa thơm cỏ lạ" không?

Trương Nguyệt nhìn người phụ nữ đóng cửa, đi về phía này, cô ấy không chú ý đến những ánh mắt tò mò trên cầu thang, nhấn nút thang máy, một tiếng "đinh" vang lên, cô ấy bước vào thang máy.

Khoảnh khắc thang máy đóng lại, Trương Nguyệt suýt chút nữa thì nhảy vọt ra ngoài để bảo cô ấy đừng đi thang máy vì có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng cuối cùng Trương Nguyệt đã không làm, đầu óc cô ấy bình tĩnh lại, cắn vào phần thịt trên mu bàn tay, tuy hơi đau nhưng cũng giúp đại não bỏ qua suy nghĩ đó.

Cô ấy có cảm giác, không giống như ông chú bán tạp hóa và cậu shipper, người phụ nữ vừa chào tạm biệt với con của mình... Chuyến đi này rõ là có nguy hiểm.

Nhưng cô ấy cũng chỉ thờ ơ đứng đó nhìn.

Trương Nguyệt giơ điện thoại lên, cổ tay dần trở nên đau nhức. Lúc này, trong đầu cô ấy đột nhiên xuất hiện giọng nói rất mông lung như vọng từ chốn khác, còn có vẻ vô cảm như tiếng của máy móc:

"Quy tắc thang máy số 1: Người dùng ở tầng một bị cấm đi thang máy."

***

"Em vừa nói gì vậy?"

Bạch Thụy Tuyết ngơ ngác ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh, trầm tĩnh, nhìn anh trai mình ở bàn: "Em nói cái gì cơ?"

Bạch Phong Niên khẽ cau mày: "Em vừa nói người dùng ở tầng một bị cấm... Anh không nghe rõ nữa, giọng của em nhỏ quá."

Bạch Thụy Tuyết nghiêng đầu: "Ồ, vậy em cũng không nhớ rõ." Cậu tỏ ra không có vấn đề gì.

Điều này khiến Bạch Phong Niên quay ra nhìn cậu một cách kỳ lạ. Anh ấy cúi đầu nhìn điện thoại, nhóm cư dân vẫn bị quản trị viên cấm ngôn, tin nhắn mới nhất được quản trị viên gửi đi, nói rằng những quy tắc đó đã bị họ xóa bỏ.

Bạch Phong Niên trượt lên đọc những bình luận trước đó trong nhóm.

Sau khi đọc lướt, anh ấy lại quay ra nhìn Bạch Thụy Tuyết. Trên mặt của chàng trai xinh đẹp kia không có biểu cảm gì, cậu chậm rãi cắn miếng thịt kho tẩm đầy dầu ớt, đôi môi đỏ bừng, thật sự rất khó để biết liệu cậu có thích bữa tối này không.