Chương 14

Bạch Phong Niên đột nhiên muốn nghiên cứu cậu em trai đã lâu không gặp của mình.

"Ăn xong có muốn làm gì không?"

Anh ấy nhìn thấy Bạch Thụy Tuyết nâng hàng mi cong vυ"t, dày đen như mực của cậu lên, nếu như có tuyết rơi, hẳn là bông tuyết sẽ đọng trên hàng lông mi kia?

"Anh muốn làm gì?" Bạch Thụy Tuyết cắn đũa, giọng nói trở nên mơ hồ: "Sao anh lại hỏi chuyện này? Muốn dẫn em đi đâu chơi à?"

Bạch Phong Niên cười nói: "Đúng vậy, bình thường ăn tối xong em hay làm gì?"

Câu hỏi này khỏi cần nghĩ cũng trả lời được.

"Làm bài tập về nhà à?"

"Thỉnh thoảng cũng nên đi chơi đâu đó chứ."

"..." Phong Thụy Tuyết không nói gì, lặng lẽ nhìn anh ấy.

Bạch Phong Niên mấp máy môi, muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí đông cứng, yên tĩnh này.

Bạch Thụy Tuyết bỗng nhiên nói: "Cỏ ở mộ phần trên núi trong thôn mọc rất tốt, thân cao, lá to hơn những nơi khác. Em thích ngắt cỏ ở đó, gấp thành những con vật nhỏ."

"Mộ phần, mộ phần trên núi!" Bạch Phong Niên sợ hãi nói: "Sao lại đến mấy chỗ đó để chơi được?"

"Không được ạ?" Bạch Thụy Tuyết vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự nghi ngờ nhân sinh.

"Đương nhiên là không được rồi! Xui xẻo lắm! Làm vậy cũng là bất kính với người đã khuất!"

"Nhưng mà..." Họ không hề trách em, còn rất thích em ngồi trên mộ phần trò chuyện với họ nữa kìa.

Bạch Thụy Tuyết nhìn vào mắt Bạch Phong Niên, cuối cùng cũng không nói những lời đó ra.

***

Từ Thúy Thúy và Diệp Trăn đều nghe được giọng nói kia, họ nhanh chóng đi xuống cầu thang, hội ngộ với Trương Nguyệt rồi cùng nhau nhìn về phía bức tường.

Dòng chữ đỏ đã đổi khác.

Quy tắc đi thang máy:

1. Người dùng ở tầng một bị cấm đi thang máy

2.

3.

4.

5.

Từ Thúy Thúy nói: "Người trong thang máy đã trở lại chưa?"

Trương Nguyệt ngơ ngác lắc đầu, giọng nói yếu ớt cất lên: "Vẫn chưa."

"Cô ấy sẽ phải trải qua chuyện gì đây? Sẽ phải nhận hình phạt gì?" Trương Nguyệt nhìn Diệp Trăn, muốn nhận được câu trả lời từ ai đó để trấn an bản thân.

Vốn dĩ họ đang muốn huấn luyện Trương Nguyệt, định bụng sẽ đối xử tàn nhẫn với cô ấy.

Vì thế Diệp Trăn làm ra vẻ mặt lạnh lùng: "Ai biết, phải tận mắt nhìn thấy mới biết được."

Anh ta nhìn chằm chằm vào nút lên xuống của thang máy.

Từ Thúy Thúy hiểu anh ta đang nghĩ gì, có lẽ khi mở cửa thang máy ra sẽ nhìn thấy một thi thể đẫm máu. Cô ấy hít sâu một hơi, run rẩy duỗi ngón tay ra.

Trương Nguyệt ôm cánh tay của cô ấy: "Thúy Thúy, cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn mở thang máy."

"Không được mở." Trương Nguyệt cảm thấy thang máy là một cái miệng ăn thịt người: "Quá nguy hiểm, không được."

Cô ấy thấp hơn Từ Thúy Thúy, lúc ngửa mặt lên để lộ chiếc cổ thon dài, ánh mắt mong manh nhưng mang theo sự nghiêm túc: "Quy tắc thứ nhất đã xuất hiện, nhiệm vụ không yêu cầu chúng ta phải tìm hiểu xem vi phạm quy tắc sẽ bị trừng phạt như thế nào, vậy thì sao phải bận tâm vô ích?"

Cô ấy ôm thật chặt cánh tay của Từ Thúy Thúy, nhẹ nhàng nói: "Để tôi được yên tâm, đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm, có được không?"

Từ Thúy Thúy nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Diệp Trăn đang nhai kẹo cao su ở bên cạnh, thổi ra một quả bong bóng, "bụp" một cái, quả bong bóng nổ, anh ta lại thổi thêm một quả khác màu hồng.

Để thêm phần chắc chắn, Trương Nguyệt còn nói: "Nếu như cô muốn biết, sau khi tan làm sẽ có rất nhiều người ấn nút thang máy, tôi không muốn cô và Diệp Trăn gặp nguy hiểm."

Lúc Diệp Trăn nghe thấy tên mình thì hơi ngẩn ra, quả bong bóng càng lúc càng lớn, "bụp" một cái, lại nổ, bong bóng vỡ dính vào mũi anh ta.

Từ Thúy Thúy đầu hàng: "Được rồi. Chúng ta chờ ở đây đi."

Người đầu tiên quay lại không phải là con trâu bán mình cho tư bản vừa tan làm mà là hai anh em nhà họ Bạch vừa mới lấy được một con búp bê từ máy gắp sau bữa tối.